Không Yêu Không Vui

Chương 23: Đêm tàn



Editor: peeWan

______________________

Lâu lâu mới rảnh rỗi để dịch, lần này sẽ là một chương H *vỗ tay 😊

Chương này dịch khó thật sự đó mọi người ơi, vốn từ mình trong mấy cảnh này không nhiều nên có gì mọi người thông cảm nhé.

Và vì lâu rồi mình mới quay lại nên sẽ lên liền 2 chương nhé.

______________________

Tưởng Mộ Thừa cũng không tiếp tục xoa nắn cô nữa mà bắt đầu đi vào từng chút từng chút một.

Nếu không phải vì câu nói sợ đau trước đó của cô mà anh phải nhẹ nhàng lại, sợ là anh đã điên cuồng từ lâu rồi, sao mà dịu dàng được như bây giờ, chỉ vì sợ đau cô mà thôi.

Nhưng dù vậy đi chăng nữa, Tô Vận vẫn đau chịu không nổi, cô cắn răng chịu đựng, nước mắt rưng rưng.

Anh mới vào được một nửa, Tô Vận bỏ cuộc, cả người bám vào người anh, hai chân vòng qua thắt lưng anh, hai tay ôm cổ, không cho anh tiếp tục.

Cô khóc: "Anh Tư, chúng ta không cùng kích thước, có vẻ chúng ta không phải một nửa của nhau rồi." Càng nói càng đau lòng.

Tưởng Mộ Thừa dở khóc dở cười, hơi thở không ổn định: "Tô Vận, thả lòng một chút, anh không làm em đau đâu, ngoan, nằm xuống nào."

Tô Vận không chịu nghe, lắc đầu, "Không được, em không nằm xuống đâu, anh đi ra đi, anh đi vào em đau lắm."

Cô dính sát vào người Tưởng Mộ Thừa, vùi đầu vào cổ anh.

Cô không phải người thích nói nhiều, cũng không phải sợ đau, nhưng bây giờ em gái của cô đau chết đi được. Phía dưới của cô đau như thể cả người bị xé rách ra vậy.

Hai tay Tưởng Mộ Thừa ôm cô một cách chắc chắn, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu dày vò, mồ hôi trên trán đổ xuống thành dòng rơi trên tóc cô, hoà với mồ hôi của cô.

Anh cố gắng trấn an cô hết mức: "Tô Vận, không sao đâu, lần đầu có thể không quen nhưng lần sau sẽ tốt hơn mà, anh sẽ cẩn thận hơn, em thả lỏng một chút, được không?"

"Không, em đau chịu không nổi rồi, anh Tư, đau lắm đó."

Nhưng mũi tên của Tưởng Mộ Thừa đã lên dây, không thể không bắn, anh xoay mặt cô lại, cúi đầu đặt lên má cô một nụ hôn, nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt của cô.

Giọng anh dần khàn khàn mê lòng người: "Tô Vận, em không cần anh sao?"

Đôi mắt đẫm nước của Tô Vận nhìn anh.

Sao lại không cần?

Cô biết Tưởng Mộ Thừa đã phải nhẫn nhịn thế nào, mồ hôi thấm ướt cả tóc, sau lưng cũng thế, một nửa vật kia ở trong cơ thể cô nóng bỏng vô cùng.

Đấu tranh một lát, Tô Vận nước mắt lưng tròng gật đầu, "Cần."

Nói xong, cô ngẩng đầu cắn thật mạnh vào vai anh.

Tưởng Mộ Thừa đau đến mức rít lên, rũ mắt, chuyển động một chút, xâm nhập thành công.

Tô Vận đau đến mức giác quan tê liệt, nước mắt rơi lã chã.

Không phải đau vì lớp kia bị rách, mà là cả cơ thể cô bị anh mở ra ôm chặt lấy, cái cảm giác này, giống như bị dao mổ xẻ thịt mà không có thuốc tê, đau gần chết.

Theo như kiến thức về phụ nữ của cô, cảm giác bị đam thủng này hẳn là nằm trong phạm vi chịu đựng được của con người, nói cách khác là giống như đi truyền nước, chỉ đau khi bị đâm kim, sau đó cơ thể dần sẽ thoải mái hơn.

Nhưng cô quên mất lần đầu của con gái có đau không, đau đến mức nào, không chỉ tuỳ cơ địa mà còn tuỳ đàn ông nữa, giống như kim truyền nước và dao gọt hoa quả cùng đâm vào người, cái to sẽ làm người ta máu chảy ào ạt, cái nhỏ chỉ đến mức đau chịu không nổi thôi.

Tô Vận cảm giác như Tưởng Mộ Thừa cầm dao khắc lên người cô vậy, thật sự muốn đạp anh xuống.

Thật ra Tưởng Mộ Thừa cũng cũng chẳng khá hơn là bao, vai bị Tô Vận cắn, sau lưng bị cô cào đến rỉ máu, mồ hôi dần chảy đến chỗ bị thương, anh đau đến mức nhăn nhó hết mặt mày.

Tưởng Mộ Thừa lại không dám vận động mạnh, kềm chế bản thân chuyển động từ từ, bởi vì căng thẳng nên bên trong cô đã khô khốc, còn bất giác co lại, anh biết mỗi lần mình di chuyển sẽ làm cô đau đến mức nào.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dọc theo cằm đi xuống dưới... dịu dàng hết mức dỗ dành cô.

Dần dần cơ thể Tô Vận không còn căng lên nữa, chậm rãi ẩm ướt.

Tưởng Mộ Thừa mới dám vận động mạnh.

Sau khi cuộc yêu kết thúc, Tưởng Mộ Thừa kiệt sức nằm trên người Tô Vận, cảm giác như vừa chạy 2 vạn thước vậy (*), không đúng, còn xa hơn nữa kìa.

(*) 2 vạn thước ~ 4km

Tô Vận ôm chặt Tưởng Mộ Thừa, Tưởng Mộ Thừa được thỏa mãn, còn cô vì bị đau mà không đạt được khoái cảm.

Dù sao đây cũng là một đêm rất tàn.

Tưởng Mộ Thừa ôm cô rồi lật người lại cho cô nằm trên người anh, vuốt ve bả vai cô: "Anh xin lỗi." Anh đã không làm cho cô cảm thấy thoả mãn.

Tô Vận ngửa đầu hôn nhẹ lên yết hầu anh, "Em thực sự rất vui mà." Thật sự vui vẻ vì đã trở thành người phụ nữ của anh.

Tưởng Mộ Thừa kéo chăn đắp qua người cô, nói với cô, cùng như nói với chính mình: "Sau này sẽ tốt hơn."

Tô Vận ừ một tiếng, nhoài người lên ngực anh, vừa rồi tiêu hao quá nhiều nước mắt và thể lực nên mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Tưởng Mộ Thừa vươn tay lấy gối đặt dưới đầu cô rồi kéo chăn lên một chút, cô đang nằm trong lồng ngực rắn chắc của anh ngủ say sưa.

Tay anh lướt nhẹ qua hai má cô, mềm mại như quả trứng mới bóc.

Dỗ cô ngủ say xong, Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi kéo chăn lên cho cô, còn mình thì bước vào phòng tắm tắm nước ấm.

Anh cầm một chiếc khăn ấm lau qua người Tô Vận một lượt, cô ngủ rất sâu, không hề có phản ứng gì.

Buổi tối ăn cơm về cô thay đồ ngủ rồi ngủ như chết, anh ăn được nhiều đậu hũ của cô như vậy nhưng cô chỉ lẩm bẩm vài câu, không thấy tỉnh dậy.

Tưởng Mộ Thừa xong việc thì cũng tỉnh táo, không chút buồn ngủ, nhìn đồng hồ đã gần ba giờ sáng. Anh đi ra ban công, cả thành phố như đã ngủ say, khu biệt thự tĩnh lặng, ngẫu nhiên có vài ba tiếng chó sủa ở đâu đó, nghe cũng không đáng ghét.

Anh lấy điện thoại ra bấm số của Lâm Việt.

Rất lâu mới có kết nối, "Alo, anh Tư, có chuyện gì sao?"

Tưởng Mộ Thừa đốt một điếu thuốc, "Không có việc gì, chỉ là không ngủ được." Muốn tìm ai đó nói chuyện phiếm.

Lâm Việt đang mơ ngủ, miệng nhanh hơn não: "Anh Tư, nhịn lâu quá nên dục hoả thiêu thân hả?"

Bây giờ tâm trạng Tưởng Mộ Thừa khá tốt nên không tính toán với anh ta, còn nghiêm túc nói: "Bây giờ anh rất mát." Không phải Tô Vận đã nói cô có thể hạ nhiệt.

Đầu óc Lâm Việt dần tỉnh, bây giờ là cuối tháng Mười, đêm khuya hơi lạnh mà Tưởng Mộ Thừa lại nói là mát?

"Anh Tư, có chắc anh đang gọi cho em không vậy?" Da đầu anh ta căng ra, cảm giác như nửa đêm gặp quỷ.

Tưởng Mộ Thừa lập tức nghiêm giọng: "Lâm Việt."

"Dạ?" Giọng Lâm Việt bất giác run lên.

Tưởng Mộ Thừa hạ giọng: "Đoán xem tôi là ai?"

Lâm Việt 'a' một tiếng, cúp điện thoại.

Khoé miệng Tưởng Mộ Thừa bất giác cong lên... một cái, càng nghĩ càng không nhịn được bật cười, một lát sau, anh nhận ra mình... vừa ngốc, vừa nhàm chán.

Một lúc sau, Tưởng Mộ Thừa nhớ lại chuyện gì đó, nhắn tin cho Lâm Việt, [Hai giờ chiều mai đến văn phòng anh.]

Mười phút sau Lâm Việt mới nhắn lại: [Đến văn phòng anh làm gì?]

Tưởng Mộ Thừa: [Chuyển nhượng cổ phần công ty giải trí của anh cho cậu, miễn phí. Bây giờ anh đầu tư nhiều công ty quá rồi, bận lắm.]

Lần này Lâm Việt hồi âm rất nhanh: [ Ặc, anh Tư, anh bị mộng du à?]

Tưởng Mộ Thừa: [Anh tỉnh, hỏi cậu một lần nữa, có đến không?]

Lâm Việt: [Có có có, đúng hai giờ chiều mai em qua.]

Lâm Việt nhìn thấy màn hình điện thoại mà sợ run, không lẽ vì Tưởng Mộ Thừa tuyên bố chủ quyền với Tô Vận thành công trong bữa tối anh ta mời, nên mới phấn khích chuyển nhượng cổ phần cho anh ta?

Nhất định là như vậy.

Cho nên có thể nói đi theo Tô Vận sẽ có thịt ăn.

*

Hôm sau lúc Tô Vận tỉnh dậy đã là mười giờ.

Tưởng Mộ Thừa để lại một mảnh giấy ở đầu giường: [Anh ở thư phòng xử lý công việc, tỉnh dậy thì gọi anh.]

Sau khi đọc xong, Tô Vận không gọi anh liền, gắng gượng cơ thể không khoẻ đi tắm nước ấm một lượt, trên người toàn là dấu vết Tưởng Mộ Thừa lưu lại, xanh tím một mảng, trừ cổ với cánh tay ra, những chỗ khác toàn là dấu hôn.

Những cánh hoa rải trong bồn tắm toả hương như mùi của anh vậy, cô nhẹ nhàng vốc nước đổ lên vai, bất giác mỉm cười.

Tưởng Mộ Thừa tựa người bên bồn rửa, nhịn cười: "Ngủ đủ nên vui sao?"

Tô Vận đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày: "Anh vào lúc nào vậy?"

"Vào lâu rồi."

Tô Vận: "..."

Cũng đã thấy hết rồi, chẳng có gì phải che nữa.

Hỏi anh: "Anh xử lý xong công việc rồi sao?"

"Ừ." Anh đi qua, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, cầm khăn lau tóc cô, "Còn đau không? Nếu không thoải mái thì anh đi mua thuốc cho em."

Tô Vận lắc đầu: "Không sao, không cần phải uống thuốc."

Cô dùng đầu ngón tay liêu thủy hướng hắn trong cổ sái.

Tưởng Mộ Thừa bất đắc dĩ đích chỉ chỉ trán cô.

Tô Vận cười đắc ý, ngửa cổ hôn lên khoé môi anh, hỏi: "Hôm any anh có bận không? Có ghé qua công ty không?"

Tưởng Mộ Thừa cẩn thận lau tóc cho cô: "Buổi chiều anh mới qua công ty. Buổi tối có muốn đi dạo ở đâu không? Anh đi với em."

Tô Vận nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, "Em không biết nữa, thật ra em không rành Bắc Kinh lắm, dù đã công tác ở đây ba năm nhưng phần lớn thời gian là ở bệnh viện."

Tưởng Mộ Thừa: "Không vội, em còn cả buổi chiều để nghĩ mà."

Tưởng Mộ Thừa ăn cơm trưa xong phải đến công ty, Tô Vận ở lại biệt thự đi lang thang, đứng trên cầu thang đá ngắm cá, mệt thì đến chỗ ghế đu ngồi, ngẫm về mọi thứ diễn ra tối qua, như một giấc mơ vậy.

Tưởng Mộ Thừa vừa đặt chân đến văn phòng thì Lâm Việt cũng tới.

Lâm Việt không khách khí tự rót cho mình một ly nước, hỏi Tưởng Mộ Thừa có muốn hay không.

"Không khát." Tưởng Mộ Thừa mở máy tính, xem xét mắt Lâm Việt: "Tối hôm qua sau khi anh đi, Viên Dĩnh có đến tìm cậu không?"

"Không, bị Phó Minh Diễm chọc tức phát khóc, chắc là chạy qua nhà chồng mách lẻo rồi." Lâm Việt bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngón tay Tưởng Mộ Thừa gõ gõ trên mặt bàn không theo tiết tấu nào, đột nhiên dừng lại, "Lâm Việt, anh nói thẳng trước, nếu Viên Dĩnh đụng đến giới hạn của anh, anh sẽ không nể mặt bất cứ ai, kể cả cậu."

Lâm Việt cũng hiểu, đụng đến giới hạn của Tưởng Mộ Thừa hẳn là chuyện không nhỏ, mà anh ta cũng không hiểu được hành động của Viên Dĩnh.

Nhưng anh ta vẫn rất tò mò: "Anh Tư, sao anh biết Phó Minh Diễm là bạn trai cũ của Tô Vận?"

Tối hôm qua, Tưởng Mộ Thừa gửi tin nhắn cho anh ta, nói Phó Minh Diễm là bạn trai cũ của Tô Vận, nhắc anh ta nói chuyện chú ý chừng mực.

Tưởng Mộ Thừa đưa ly nước cho Lâm Việt: "Cho anh một ly."

"Không phải anh không khát sao?"

"Bây giờ anh khát rồi."

"..."

Lâm Việt rót cho anh một ly, Tưởng Mộ Thừa uống hết gần nửa ly mới nói: "Nhiên Nhiên nói cho anh, để anh theo đuổi Tô Vận, nói là có bác sĩ Phó Minh Diễm cũng thích Tô Vận."

Cả bệnh viện chỉ có một bác sĩ tên Phó Minh Diễm, mà Phó Minh Diễm này lại chính là người anh biết, nếu anh nhớ không lầm thì Phó Minh Diễm cùng tường đại học với Tô Vận.

"Chỉ như vậy?" Lâm Việt trợn mắt há mồm, quá đỉnh.

Tưởng Mộ Thừa thản nhiên: "Ừ." Hơn nữa hai ngày nay tinh thần Tô Vận không tốt lắm, mấy ngày đều khóc, hôm đó cô còn nói gặp phải người quen ở căn tin.

Lúc ấy anh chỉ biết đó là người cô từng quen ngày trước, cô chưa nói, anh tự nhiên sẽ không hỏi.

Trước bữa tiệc của Lâm Việt, địch ý khó hiểu của Viên Dĩnh đối với Tô Vận, cộng với tai nạn của Tô Thế Khải, tất cả nghi ngờ đều được sáng tỏ.

Anh kết luận quan hệ giữa Tô Vận với Phó Minh Diễm không phải là quan hệ bình thường, tối hôm qua lúc bước vào phòng riêng, phản ứng bất thường của Tô Vận đã khẳng định mọi suy đoán của anh là đúng.

Lâm Việt một tay khoanh tay, một tay chống cằm, rơi vào trầm tư, mối quan hệ tay bốn này phức tạp quá.

Sau một lúc lâu anh ta hỏi với vẻ khó hiểu Tưởng Mộ Thừa: "Anh biết rõ ngày trước Phó Minh Diễm với Tô Vận là một đôi mà còn chuyển Tô Vận đến khoa Nội tim mạch?" Rộng lượng dữ vậy.

Ngón tay Tưởng Mộ Thừa khẽ siết lấy vành ly, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là thấy vô dụng, thật ra anh cũng bị oan, sau khi sắp xếp cho Tô Vận về khoa Nội tim mạch lại thì anh mới biết Phó Minh Diễm là mối tình đầu của Tô Vận.

Hai ngày trước anh đã đi chào hỏi viện trưởng, chủ nhiệm khoa cũng biết rồi, cả Phó Minh Diễm cũng vậy. Bây giờ anh không cho Tô Vận về lại khoa Nội tim mạch, viện trưởng sẽ hỏi anh tại sao?

Anh phải trả lời như thế nào? Nói là sợ bị người khác cướp vợ sao?

Kiểu gì anh cũng không nói được.

Với lại anh cũng không muốn bị mất mặt trước Phó Minh Diễm, để cho Phó Minh Diễm nghĩ đến anh là sợ hãi.

Vì thể diện cùng với tính háo thắng, hơn nữa còn vì tương lai của Tô Vận, cuối cùng anh vẫn quyết định để Tô Vận quay lại khoa Nội tim mạch làm việc.

Sau một lúc lâu, Tưởng Mộ Thừa nhìn về phía Lâm Việt, đường đường chính chính nói: "Anh phải để Tô Vận đối diện với tình cảm của mình, chuyện gì qua cũng đã qua rồi."

Lâm Việt hỏi anh: "Anh không sợ hả?"

Tưởng Mộ Thừa lạnh nhạt: "Sợ gì?"

Lâm Việt nhắc nhở anh: "Anh không sợ nếu Tô Vận với Phó Minh Diễm tình cũ không rủ cũng tới, Tô Vận sẽ không cần anh nữa?"