Tình yêu ở mùa hè kết thúc vào mùa thu. Khi đã yêu, nhiều năm về sau ta vẫn bình yên như thế…
Từ ngày đó trở đi, Alpha rất ít khi nói chuyện, ngẫu nhiên mở miệng cũng là trong giấc mộng. Có những đêm, anh đột nhiên bừng tỉnh lại từ giấc ngủ, trong miệng nỉ non nhiều lần. “Đừng mà… Tôi không muốn xem… Đừng mà…”
Trong căn phòng trống trải, âm thanh kia cô độc bồi hồi. Ở một góc nhỏ trong phòng, Gein lẳng lặng ngồi trên ghế, không hề động đậy…
Thời gian anh không ngủ, hắn ở đấy với anh. Thời gian anh ngủ, hắn vẫn ở đấy với anh.
Tựa hồ cảm giác thời gian ở cùng với anh sẽ càng ngày càng ít, hắn bắt đầu trông nom anh, một tấc cũng không rời. Mỗi ngày đều dùng rất nhiều thời giam ngắm nhìn anh.
Chỉ là… Bọn họ chưa bao giờ nói chuyện…
Anh biết rõ hắn ở đây, vào lúc này, mặc dù nhìn không thấy, nhưng cảm giác lại quá rõ ràng…
Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ nhìn nhau, im lặng với nhau…
Cả đêm không thể chìm vào giấc ngủ khiến gương mặt Alpha ngập tràn tái nhợt và tiều tuỵ. Nét mặt của anh càng lúc càng… trống rỗng, càng lúc càng… ảm đạm.
Cho đến một ngày, nét mặt của anh đột nhiên biến mất, không khóc, không cười, sự bình tĩnh khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Không phải lạnh lùng, cũng không phải lạnh nhạt, mà là… một loại chết lặng, khi linh hồn rời bỏ thể xác.
Hắn biết rõ, tâm hồn của anh… đã rời xa… Ở lại đây chỉ còn một thân xác vô ích, một thân xác vô ích không có linh hồn…
Nếu như không phải anh vẫn còn hô hấp, nếu như không phải anh vẫn nói mớ trong mộng, có lẽ hắn cũng thật sự cho rằng anh đã chết.
Thật ra, tái tim bọn họ đã chết giữa đau thương…
Bọn họ nhất định… đã chết… không giữ lại được ai…
Giáng sinh năm 1944, tuyết đầu mùa rơi xuống trong thôn, thần kinh Alpha dưới thời gian dài mất ngủ, trở nên càng ngày càng xấu.
Nhiều khi, không phải anh không muốn ngủ, mà là không dám ngủ. Hình ảnh trong giấc mộng đều là buổi trưa khủng bố kia, dù cho hai mắt đã mù, vết thương khắc dấu trong nội tâm lại vĩnh viễn không thể nhoà xoá.
Anh nhất định đã tuyệt vọng rồi, bởi vì trong mắt anh, cả thế giới… Chỉ còn một màn đêm u tối…
Những điều muốn quên, hay không muốn quên, tất cả hoá thành trống rỗng. Anh chưa từng có quá khứ, lại càng không có tương lai…
Đây là chuyện làm cho Gein cảm thấy khó khăn nhất, Berlin vừa mới phát điện khẩn, quân đội nước đồng mình đã đánh chiếm biên giới Đức.
Hắn dự cảm được, chiến dịch này nhất định thất bại. Nếu bị bắt làm tù binh, hắn chỉ còn có hai kết cục: Một là bị giết chết, một là… tự chết để mà sống…
Là một người quân nhân, hắn có tôn nghiêm của chính mình…
Chỉ là, hắn không buông được người đàn ông trước mắt, cho dù tổn thương, hận thù, thì tình yêu đến chết đó vẫn tồn tại. Hắn hi vọng anh có thể sống sót hạnh phúc, lại không nỡ để anh ra đi…
Nhẹ nhàng, cửa sổ bị đẩy ra không một tiếng động. Gió tuyết rét lạnh mạnh mẽ ùa vào căn phòng vốn lạnh lẽo. Hắn hắn quay đầu lại nhìn người ngồi ở trên giường, vẻ mặt anh vẫn không có biểu tình như trước.
“Alpha… Chúng ta… Hãy chết cùng một chỗ… Với nhau…”
Đây là một vấn đề không quá đột ngột, đây là biện pháp cuối cùng. Hắn lo lắng thật lâu thật lâu rồi, không biết có nên nói điều này ra không. Nếu như cuộc sống chỉ có thể làm con người cảm thấy bất lực, có lẽ cái chết mới là sự giải thoát lớn nhất…
Vì vậy, hắn thấy được nụ cười đã lâu rồi không thấy, đó là nụ cười bị đau đớn ăn mòn, một nụ cười thoả hiệp với định mệnh. . ngôn tình ngược
Cuối cùng, hắn cũng nghe được giọng nói của anh. “… Được.”
… Được… sao…
Thì ra… bọn họ… đều mệt mỏi rồi…
Hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình cũng tìm được một đáp án khiến người khác khổ sở như vậy…
Cho nên, khi hắn đổ hai gói thuốc màu trắng vào bình rượu, thì hai tay hắn run rẩy không ngừng. Hoà với hương vị chất lỏng ngọt ngào, hắn đặt một ly rượu độc vào tay anh.
Alpha… Hi vọng anh có thể… vui vẻ hơn…
Nhìn theo người uống cạn sạch ly rượu độc kia, Gein đột nhiên có xúc động muốn khóc…
Từ nay về sau, anh không còn thuộc về hắn…
Từ nay về sau, anh… được tự do rồi…
Sau đó, trong thời gian chờ đợi, hắn ôm anh thật chặt trong ngực mình, ở bên nhau cùng lắng nghe khúc “Moonlight” chăm chú. Âm thanh phát ra từ cuộn băng nhựa cũ tựa hồ vọng tới từ một nơi rất xa rất xa…
Cũng như bọn họ trong ký ức, thời gian tốt đẹp khiến con người hoài niệm kia, cũng đã xa rồi…
Hắn nói cho anh biết. Lễ Giáng sinh năm ấy, vốn có ý định trải qua với anh như thế này. Nhưng mà lần đó… Anh lại chạy trốn…
Anh lẳng lặng dựa vào bờ vai của hắn, yên tĩnh lắng nghe. Thời gian nhiều ngày như vậy, thân thể của anh vẫn một mực lạnh lẽo, lạnh lẽo khiến anh không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi cảm nhận được sự ấm áp một lần nữa, mới hiểu được, thì ra mình đã mệt mỏi vô cùng…
Chậm rãi nhắm hai mắt, trong hoảng hốt, anh nghe được giọng Gein khẽ khàng. “Alpha… Anh… Nhất định… Phải hạnh phúc… Nhé…”
Gein… Cậu cũng phải… Hạnh phúc…
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, hai người họ học được sự thứ tha…