Trên đài giám trảm, Gia Duệ đế đột nhiên bùng phát cơn ho dữ dội. Nhận được ám hiệu, ngự lâm quân mai phục chung quanh hình đài trùng trùng điệp điệp xông lên, vây chặt Phương Quân Càn vào chính giữa.
Đã biết là tuyệt lộ, ngươi còn bước vào?
Chịu chết ư?
Càn nhi…
Phương Quân Càn giữa muôn trùng vây hãm vẫn bình tĩnh lạ thường, đầu ngẩng cao, lưng ưỡn thẳng, hiên ngang uy mãnh tựa dương quang rạng ngời chiếu soi, ung dung tiêu sái như gió xuân mơn man lay động. Khí độ trác tuyệt bất phàm đó khiến trong một khắc, ngự lâm quân bị chấn động đến tê liệt, không kẻ nào dám nhích lên nửa bước.
Đôi đồng tử mang ánh sáng trong suốt của minh nguyệt, lạnh lùng của hàn băng chiếu thẳng lên Gia Duệ đế ngự trên đài cao, như thiêu như đốt, khiến lão vua già nhất thời cảm thấy thất hồn lạc phách.
“Không biết Bệ hạ làm vậy là có ý gì?”
“Xảo ngôn! Khen cho một câu ‘có ý gì?’! Ngươi thân là Anh Vũ hầu Phương Quân Càn, hưởng ơn vua, ăn lộc nước, vậy mà ngươi phụ Hoàng ân, cấu kết phiên bang mưu đồ tạo phản, phạm thượng tác loạn, tội ác tày trời, thiên lý bất dung. Lại dám ở đây ngoa ngôn xảo ngữ? Còn không ngoan ngoãn xuôi tay chịu trói?”
Cấu kết phiên bang?
Mưu đồ tạo phản?
Tội ác tày trời?
Thiên lý bất dung?
…
Hahahaha…
Buồn cười!
Phương Tiểu hầu gia cả người vẫn bất di bất dịch, chỉ có khóe môi tà mị thoáng nhếch, vẽ một nụ cười ngạo nghễ mà thản nhiên: “Bệ hạ minh giám, vi thần tuy phóng lãng kiệt ngạo, không kiêng kỵ lễ giáo phép tắc, nhưng cho dù vậy, trong lòng cũng tự hiểu đầu địch mãi quốc là việc đại nghịch bất đạo, bất khả dung thứ, thần bại hoại đến mấy cũng trăm triệu lần không thể làm. Huống chi, bao phen chinh chiến, tướng sĩ Hung Dã bỏ mạng dưới tay thần không dưới trăm vạn, Hung Dã đối với thần chỉ có hận thấu xương thấu tủy, chỉ mong băm vằm thịt nát xương tan, há có thể nghĩ đến chuyện cùng thần liên thủ? Đây… nhất định là kế châm ngòi ly gián gian ngoan xảo quyệt của Hung Dã! Bệ hạ thánh minh, tuyệt đối không thể rơi vào bẫy, khiến huyết nhục đau thương, cừu thù hả dạ! Vạn mong Bệ hạ suy xét, trả lại thanh danh trong sạch cho thần!”
Những lý lẽ hắn đưa ra vô cùng thuyết phục, không ai tìm được chút sơ hở nào để phản bác, lại thêm khí thế hiên ngang cùng kiên định dứt khoát trong lời nói càng khiến người ta như lâm vào ngõ cụt. Dưới hình đài, bá tánh vây quanh cũng bị hắn làm chấn động, đồng cảm sâu sắc, nổi lên những lời xì xầm bàn tán, lúc đầu chỉ là rì rầm, dần dần như gợn sóng lan xa, càng lúc càng sôi nổi.
Gia Duệ đế bất động trên long ỷ.
Nét mặt âm trầm hiểm độc.
Lão xưa nay chưa bao giờ ưa Phương Quân Càn.
Lý lẽ thuyết phục thì sao?
Giọng điệu sắc sảo thì sao?
Từ khi Phương tiểu hầu gia có mặt trên cõi đời này, số phận của hắn đã được định đoạt. Hắn, chính là nhi tử của Định Quốc Vương gia.
Nhìn lại, chỉ cần cởi bỏ thân phận Thái tử, bất luận hình dung tướng mạo, bất luận võ lược văn tài, con trai Phương Giản Huệ của mình tuyệt không có một chút nào khả dĩ sánh được với hắn.
Ngay cả danh tự cũng khiến người ta cảm thấy không thể ưa được (1)! Quân Càn ơi Quân Càn, giả như có ngày ngươi thống nhất giang sơn quân lâm thiên hạ, đến lúc đó, ngươi sẽ đày đọa Hoàng thất chính thống chúng ta đến nước nào?!
Phương Quân Càn, ngươi chớ trách Trẫm, có trách, hãy trách chính số phận của ngươi!
Gia Duệ đế cười âm u thâm độc: “Nếu nói như vậy, Tiểu hầu gia ngươi thực sự oan uổng sao?”
Phương tiểu hầu gia chém đinh chặt sắt: “Đúng vậy!”
“Vậy thì tốt…” – Ngón tay khô quắt của lão vua xảo quyệt khoan thai gõ gõ lên tay vịn long ỷ, “Trẫm cũng đã hoài nghi từ sớm. Quả nhiên, chuyện mưu đồ phản nghịch này cùng với Phương ái khanh không có quan hệ, Anh Vũ hầu thực sự không phụ lòng Trẫm kỳ vọng… Rất tốt!…”
Nghe những lời đó, sống lưng Phương Quân Càn bỗng nhiên lạnh buốt, tim bắt đầu khẩn trương đập loạn, tận đáy lòng quặn lên một nỗi lo lắng bất an lẫn sợ hãi bất lực, mỗi lúc mỗi lan khắp châu thân khiến tay chân run rẩy, không làm sao chế ngự được. Linh tính mách bảo hắn một sự nguy hiểm không thể ngờ được đang tiến đến rất gần…
“Mưu đồ phản nghịch quả nhiên chỉ do một mình Định Quốc Vương gia gây ra, là Trẫm đã hiểu lầm Quân Càn… Nguyên lai, long bào cùng ngọc tỷ đều được tìm thấy tại Định Quốc phủ, chứng cứ rành rành không thể chối cãi. Xưa nay, trung hiếu khó lưỡng toàn, Trẫm hiểu nỗi khổ của ái khanh, nhưng nếu ái khanh quả quyết mình trong sạch vô tội thì hãy chứng tỏ cho Trẫm thấy thế nào là đại nghĩa diệt thân đi!”
Phương Quân Càn tưởng như trái tim của hắn vừa nổ tung thành muôn nghìn mảnh!
Phương Quân Càn, ngươi muốn đấu với Trẫm?
Vọng tưởng!
Ngẩng đầu phóng ánh mắt sắc sảo thẳng vào Gia Duệ đế Cửu ngũ chí tôn, Phương Quân Càn không ngừng tự kỷ ám thị… Đây là Hoàng đế, kẻ nắm mọi quyền quyết định sinh tử của ta trong tay…
Thậm chí, những gì bên cạnh ta, dù là cốt nhục thâm tình, dù là chí thân chí ái, số phận cũng chỉ do miệng lão định đoạt!
Ngay cả số phận của mình ta còn không được nắm giữ, không thể tự quyết! Ngay cả thân nhân chí ái của mình ta còn không thể bảo vệ được!
Phương, Quân, Càn, ngươi, bằng lòng, chấp nhận, như vậy, ư?
“Anh Vũ hầu, ngươi còn chưa động thủ? Ngươi há không muốn chứng minh bản thân ngươi trong sạch sao? Nếu vậy… việc mưu đồ tạo phản quả nhiên cùng ngươi có can hệ?”
Phương Quân Càn đứng như trời trồng, phẫn nộ dâng lên cực điểm khiến hắn run rẩy toàn thân, thoáng chốc, phong thái tiêu sái ung dung cố hữu biến mất.
Phương Gia Duệ, ngươi quá khinh người!
Bất luận quá khứ hay hiện tại, Phương Quân Càn chưa bao giờ là một con dê hiền lành mặc người muốn chém thì chém, muốn giết thì giết.
Chưa bao giờ!
Không gian đông cứng lại.
Tựa như giữa không trung đang dần kết tụ một màn sương ngầu đục của oán khí, của bất lực, của uất hận, mỗi lúc mỗi mịt mù, dày đặc, phảng phất như còn chứa cả vô hạn bi thương cùng oằn vai gánh nặng…
Tất cả, bao trùm, đè chặt lên người Phương Quân Càn…
Thân ảnh cô đơn, lạc lõng, bất động.
Hắn hận, trái tim sục sôi căm hận, nhưng hắn không nhúc nhích.
Không phải vì sợ. Tuyệt đối không!
Mà là…
Nhất cử nhất động sơ xuất cũng sẽ khiến Gia Duệ đế mượn cớ vu vạ, nhất cử nhất động sơ xuất cũng sẽ khiến vòng vây ngự lâm quân bên cạnh nhất tề xông lên, nhất cử nhất động sơ xuất cũng sẽ khiến cha mẹ mình đầu lìa khỏi cổ.
Bên hông, Bích Lạc kiếm đang run lên trong vỏ, phẫn nộ đòi xuất bao khai chiến. Cuối cùng, Phương Quân Càn đã hiểu thế nào gọi là ‘đao thượng nhẫn’ (2). Thanh đao oan nghiệt đó đã đem chính mình từ trong ra ngoài cắt nát, máu đổ huyết tràn…
Máu nhuộm đỏ trái tim, hận khắc sâu vạn kiếp!
Bàn chân hắn vẫn đóng chặt trên mặt đất… Miệng chỉ niệm mãi một câu: không thể động không thể động không thể động…
Lan Di kêu lên: “Càn nhi mau chạy đi, bọn họ không cản được con đâu!”
Âm cuối cùng còn chưa dứt, đã nghe một tiếng ‘Bốp!’!
“Tiện nhân!” – Tên đao phủ giáng một cái tát thật mạnh khiến Lan Di ngã nhào xuống đất.
Trên mặt đao phủ hé một nụ cười khinh bỉ.
Nhưng…
Đột nhiên… nụ cười đó bỗng méo mó dữ dội, ***g ngực dội lên một cảm giác đau nhói, dần lan khắp thân thể. Hoang mang cúi xuống, hắn mới phát hiện một mũi Vũ phiêu đinh đang cắm chặt vào ngực mình, chóp đuôi vẫn không ngừng run giật…
Kiếm tuốt nơi tay, nhãn thần Phương Quân Càn ngầu đỏ, rực lửa huyết ngục Tu La…
Đao phủ khựng lại rồi từ từ khuỵu xuống, thân hình nặng nề đổ vật ra đất!
“Anh Vũ hầu ngươi muốn tạo phản? Bất thành rồi!” – Cười lạnh. Gia Duệ đế hạ mi mắt, hất đầu ra lệnh, “Người đâu? Bắt hắn!”
“Bệ hạ, bệ hạ…” – Định Quốc Vương gia đang quỳ gối bỗng húc ngã hai tên thị vệ, vùng dậy lao về phía Phương Quân Càn, tung chân đá một cước vào nhượng chân khiến hắn mất đà quỵ xuống, còn mình lập tức quỳ mọp, dập đầu binh binh lên nền đá của hình đài, “Khuyển tử vô tội! Tất cả mọi chuyện mưu đồ tạo phản đều là một tay thần đệ gây ra, dù có lột da róc thịt thần đệ cũng tuyệt không oán thán. Chỉ xin Hoàng thượng buông tha cho khuyển tử, thần thác xuống cửu tuyền cũng được nhắm mắt yên lòng!…”
Phương Quân Càn run giọng, tận đáy lòng trào lên từng trận bão giông: “Phụ thân…”
Định Quốc Vương gia đột nhiên quay sang nhìn trân trối Phương Quân Càn, đoạn ghé sát tai hắn thì thầm, không rõ lão Vương gia nói những gì, chỉ biết đôi mắt minh triết của Phương Quân Càn từ từ dại đi…
Cả người đờ đẫn, ngây ngốc, ngẩn ngơ lạc thần…
Bỗng nhiên, Vương gia lao đầu thật mạnh vào mũi kiếm!
“Vương gia!!!” Lan Di thét lên thảm thiết, tựa thanh âm tóe máu của đỗ quyên.
Hết thảy người có mặt chìm vào câm lặng tuyệt đối!. Ngôn Tình Tổng Tài
Vô tức vô thanh!
Chỉ còn phong ba điên cuồng gào thét, chỉ còn thiên địa xơ xác thê lương…
Tiếng thét của Lan Di khiến Phương Quân Càn sực tỉnh, cảm giác ươn ướt dinh dính ở tay, hắn cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy… Bích Lạc kiếm cắm vào thân thể phụ thân, máu đỏ tuôn xối xả, tưới đẫm thân kiếm, chảy đầy vào tay hắn…
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Người vì sao phải làm như vậy? Tại sao lại phải như vậy?
Tại sao chứ?
Tại sao?
Khuôn mặt nhân hậu già nua của Định Quốc Vương gia kề sát Phương Quân Càn, nhìn lên hắn, khóe môi dường như cố mỉm cười hiền từ…
Tai Phương Quân Càn nghe ong ong thanh âm đứt quãng, thanh âm thân yêu mà xa xôi như từ cõi nào vọng lại…
“Bệ hạ… thánh minh… Khuyển tử… đại nghĩa diệt thân, Bệ hạ… bây giờ… Bệ hạ hãy buông tha cho Càn nhi đi…”
Tất cả mọi người không một ai dự đoán được Định Quốc Vương gia dám dùng đến tận cách này để bảo toàn cho Anh Vũ hầu – Chính là Phương Quân Càn, đứa con người hết mực yêu thương hơn cả bản thân mình.
Nâng bàn tay phải dính đầy máu tươi lên vuốt mặt, máu lem luốc cả khuôn mặt đờ đẫn tê dại, tự yết hầu Phương Quân Càn bùng ra từng cơn gào thét tuyệt vọng, giống tiếng kêu gào níu kéo sự sống của kẻ thập tử nhất sinh, giọng hắn lạc đi vì đau đớn, vì bất lực…
Hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy, hích hích thân hình cao lớn cường tráng đã bất động của phụ thân…
Đáp lại hắn, chỉ là bất động.
“Phụ thân…”
“Phụ thân…”
“Con biết con sai rồi…”
“Từ nay về sau khuyển nhi sẽ ngoan ngoãn vâng lời phụ thân mà… Sẽ không… không bao giờ chọc cha nổi giận nữa đâu…”
“Phụ thân! Mau tỉnh lại đi!… Đừng dọa con mà!…”
“Van xin người, năn nỉ người… Tỉnh lại đi… Phụ thân…”
“Phụ thân…”
Đáp lại hắn, vẫn chỉ là bất động.
Quân Càn, tại sao con chọc cho lão sư nổi giận bỏ về?
Ngày nào cũng như ngày nấy, chỉ biết chơi đao giỡn kiếm, văn chương thi phú thì chẳng thấy tiến bộ được chút nào!
Nam nhân không chịu được một chút khổ ải sao có thể gọi là nam nhân? Con trai của ta sau này phải thành nam nhi đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, sao có thể chịu thua dễ dàng như vậy?!
Hôm nay ngươi lại trốn đi đâu chơi? Đầu đầy mồ hôi mà còn chối?
Càn nhi, lần này xuất chinh, đường xa vạn dặm, con phải cẩn thận giữ mình. Cha mẹ ở nhà chờ đợi, hy vọng con bình an trở về!
Ánh mắt lạc thần dài dại càng lúc càng mơ hồ như có màn sương che phủ, thân ảnh thân thương càng lúc càng nhạt nhòa dần, càng lúc càng xa xôi thăm thẳm…
Một tiếng sấm rền vang, từng hạt từng hạt mưa như châu ngọc từ trời rơi xuống…
Trời xanh cũng khóc sao?
“Vương gia…” – Lan Di giãy giụa thoát khỏi gọng kìm của thị vệ bên cạnh, tức tốc lê gối đến bên thi thể Định Quốc Vương gia.
“Lan Di!” – Cả người Phương Quân Càn không còn gượng được dù chỉ một chút sức lực, tay nắm Bích Lạc kiếm lơi lỏng dần, gần buông xuống đất.
Tay trái Lan Di ôm lấy tay hắn, tay phải dịu dàng xoa đầu, vuốt ve mái tóc đen nhánh: “Càn nhi, gọi Lan Di một tiếng ‘mẫu thân’ đi! Lan Di chưa bao giờ nghe con gọi ta là ‘mẫu thân’ cả!”
Hơi ấm của bàn tay người phụ nữ áp lên đầu khiến Phương Quân Càn bồi hồi xúc động, lưu luyến không muốn rời.
Phương Quân Càn si ngốc ngắm nhìn nụ cười ôn nhu đầy yêu thương của Lan Di, cánh môi mấp máy: “Mẫu thân…”
Bà, chính là mẹ hắn!
Lan Di bừng nở nụ cười rạng rỡ thỏa mãn, tay bà lần xuống vuốt ve khuôn mặt của đứa con không phải do mình sinh ra… Đột nhiên, cả hai tay chộp bàn tay phải cầm kiếm của Phương Quân Càn, lấy hết sức bình sinh đâm thật mạnh.
Máu tươi bắn vọt lên mặt Phương Quân Càn, mùi tanh nồng cùng nóng bòng của máu tươi khiến người ta nín thở.
Đôi mắt Phương Quân Càn đờ dẫn…
Hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nhạt nhòa của Lan Di, tựa như bươm bướm đã gãy cánh, bay loạng choạng, lảo đảo, rồi từ từ khuỵu xuống dưới chân mình.
“Vương gia à…” – Bà dịu dàng ôm bàn tay lạnh giá của Định Quốc Vương gia áp lên mặt, môi hé nụ cười tuyệt lệ.
Chàng… không còn cô đơn nữa…
Vì… trên đường xuống Hoàng tuyền, đã có thiếp cùng đi…
Làn thu thủy luôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chan chứa ôn nhu hiền dịu từ từ nhắm lại…
Nhắm lại vĩnh viễn…
Phụ thân…
Mẫu thân…
Đó là… những người yêu thương ta nhất, và cũng là người ta yêu thương nhất…
Trong cuộc đời này…
Vậy mà… họ… đều cùng chết trên tay ta, trong tay ta!
Trong lòng hắn, dường như có một thứ gì đó đổ sụp!
Phương Quân Càn gắt gao bặm môi, run rẩy đưa tay bịt chặt miệng mình, cố ngăng tiếng nấc nghẹn đang chực bùng nổ yết hầu. Hắn không thể khóc! Chỉ cần khóc một tiếng, lập tức sẽ bị vu là phản đảng yêu nghiệt, xử tử tại chỗ…
Hắn đứng thẳng trên hai chân, đầu ngẩng cao, lưng ưỡn thẳng, tay co lại thành nắm đấm!
Quyết tâm!
Không thể để sự hy sinh của cha mẹ trở nên vô ích như nước chảy về đông được!
Nhưng, sao trái tim lại dội lên từng cơn đau nhói như ngàn mũi kim chọc, như vạn mũi kiếm phanh vậy…
Đau đến không thể thở được!
Đau đến không thể nói được!
…
Hắn nghiến răng.
Cha!
Mẹ!
Hài nhi bất hiếu! Hài nhi không thể khóc cho cha mẹ mình!
Phải sống phải sống phải sống…
Chẳng những không thể lộ ra nửa điểm bi thương đau xót, mà còn phải quỳ mọp trước kẻ thù, khấu đầu tạ ơn!
Bóng dáng hắn cô đơn quỳ giữa hình đài, tựa một đóa hoa tàn úa giữa bão táp phong ba, chìm nổi giữa hồng trần tục lụy: “Phản đảng đã bị thần tự tay tru diệt, thần, may mắn đã không phụ Hoàng ân, làm xấu hổ Hoàng thượng…”
Nếu Phương Quân Càn đã tự tay giết chết cha mẹ mình, trước mặt thần dân trăm họ, Gia Duệ đế tất nhiên không thể tự mình nuốt lời hứa!
Quân vô hí ngôn, đúng không?
Gia Duệ đế có chút mất bình tĩnh, nhưng rất nhanh liền khôi phục thường thái.
Phương Quân Càn, hôm nay không giết được ngươi, ta không tin mai này cũng không thể giết được ngươi!
“Phương ái khanh quả nhiên không làm Trẫm thất vọng, không hổ danh là thần tử mẫu mực trung quân ái quốc, không nề hà đại nghĩa diệt thân! Tốt, rất tốt! Người đâu, đem hai cái xác này đi khuất mắt Trẫm!
“Bãi giá, hồi cung!”
Phương Quân Càn kiệt sức khép mi mắt, chỉ biết có người đến gần bên cạnh, cảm thấy hai thi thể người thân đang bị người ta xốc lên khiêng đi, cảm thấy trên cao, Hoàng đế đang xa giá hồi cung…
Nhưng hắn chỉ có thể bất động.
Mặc gió cuốn mây vần, mặc thế gian khuynh đảo…
Hắn vẫn mãi bất động.
Chỉ có… sâu thẳm trong ***g ngực, một con dã thú đang mãnh liệt rít gào, kêu thét!
Thét lên những tiếng vô thanh!
Phải sống!
Sống để báo thù!
Hắn mấp máy đôi môi như vô thức, một lần, rồi lại một lần nữa tự kỷ ám thị…
Phải sống!
Thù này – Bất cộng đái thiên! (3)
Đến, chết, mới, thôi!
—oOo—
Hỏi cái tên đại nghịch bất đạo đó, tên vua nào ưa nổi?
(2): Chữ nhẫn (忍) gồm chữ nhận (刃 (bộ đao (刀)): lưỡi dao, đao; và chữ tâm (心) ghép lại mà thành.
(3): không đội trời chung.