Kí Ức Ngày Đông

Chương 11



18.

Bởi vì Lục Hữu không thích gặp Lục Tiện cho nên cô đã từ chức ở công ty ba mình.

Hiện tại, cô làm quản lý tại một thư viện thành phố.

Đóng cửa xong, cô đeo túi bước xuống cầu thang nhìn thấy bên kia đường có tiếng gọi.

Một người đàn ông ngồi trên xe Rolls Royce nhướng mày nhìn cô.

"Đi đâu? Anh đưa em đi"

Là Trần Tề Minh, bạn trai của chị gái.

Cô đứng trên lề đường có chút do dự.

"Sao vậy?"

Người đàn ông cười với cô.

"Em say xe, có thể...ngồi ở ghế phó lái không?"

Cô gái ngẩng đầu hỏi hắn mà giọng điệu lại có chút sợ sệt, nhút nhát.

"Có thể nha, sao lại không thể được?"

Hắn phủ người qua mở cửa cho cô, hương vị trên người cô gái có chút ngọt ngào, là mùi quýt tươi mát làm cho hắn thấy thật thoải mái.

Hắn cảm thấy hôm nay thật trùng hợp, vừa đi ngang qua đã thấy cô đi từ cầu thang xuống.

Hắn ngồi trong xe một lúc mới gọi cô.

Hắn đang điều chỉnh nhiệt độ trong xe thì cô gái này lại mở miệng hỏi hắn.

"Em có thể điều chỉnh ghế dựa này một chút không ạ?"

Hắn chồng cằm, ghé vào tay lái mà nhìn cô cười.

"Sao chuyện gì em cũng phải hỏi anh vậy?"

Cô gái bị hắn hỏi liền đỏ mặt, nhẹ nhàng nói

"Đây là vị trí của chị gái, em sợ chị ấy để ý"

"Cô ấy sao lại dám để ý"

Người đàn ông đảo tay lái trong lòng cảm thấy có cái gì đó chạm nhẹ vào.

"Về sau anh sẽ giữ vị trí như này, cô ấy mà muốn sửa lại thì anh sẽ không cho"

"...."

19.

"Bây giờ về nhà sao? Chỗ lần trước?"

Trong lúc chờ đèn giao thông, Trần Tề Minh hỏi cô.

Cô khẽ "ừm"

Trần Tề Minh đã ở trong giới thương trường lâu lắm rồi cho nên vừa nghe liền biết cô không tình nguyện.

Hắn lại kiên nhẫn một chút mà hỏi cô.

"Sao vậy?"

Cô cắn môi

Hắn cũng không biết tại sao hắn lại kiên nhẫn với cô như vậy, hắn đổi hướng chạy.

"Không muốn về nhà thì anh đưa em đi nơi khác"

"Tối nay chị gái sẽ về nhà ăn cơm."

Lúc này cô mới mở miệng nói lí do.

"Không thích chị em?"

Hỏi tới vấn đề này cô lại ngậm miệng không nói gì nữa.

Trần Tề Minh cũng không ngại. Hắn lái xe chở cô tới khu chung cư sang trọng nhất ở trung tâm của hắn.

Đây được xem là căn cứ bí mật của hắn. Hắn vẫn chưa đưa Lục Tiện đến đây lần nào.

Vừa mở cửa, có một người đàn ông khác đột nhiên nhảy tới.

Đụng vào lồng ngực của Trần Tề Minh.

"Ah. Đây là em trai anh"

Hắn ấn đầu người đó hướng tới trước mặt Lục Hữu giải thích.

Em trai của Trần Tề Minh giống như không được bình thường, rõ ràng thân hình là của người đàn ông trưởng thành nhưng khí chất lại là một đứa trẻ, đôi mắt cậu nhóc nhìn chằm chằm Lục Hữu.

"Đây là chị Lục Tiện?"

"Là em gái của chị Lục Tiện"

Trần Tề Minh nấu cơm trong phòng bếp, còn Lục Hữu và em trai hắn cùng nhau chơi đùa ở phòng khách.

Cùng nhau chơi đùa là vì em trai của Trần Tề Minh tuy rằng đã thành niên nhưng hành vi của cậu nhóc lại là một đứa trẻ.

Tâm trí có chút vấn đề.

Thật ra, em trai hắn không thích Lục Tiện lắm, nên dù hắn đang nấu cơm trong bếp vẫn lo sợ cậu nhóc không thích Lục Hữu do 2 người này rất giống nhau.

Không nghĩ tới là khi hắn nấu xong cơm, đi ra phòng khách thấy ánh mắt của cậu nhóc luôn dính chặt vào người Lục Hữu.

Mỗi lần mở miệng đều là gọi "chị".

Thậm chí là sau khi ăn cơm xong, cậu nhóc còn lén lút kéo hắn đi ra góc phòng.

"Anh, em thích chị Lục Hữu, anh cưới chị ấy được không?"

Trần Tề Minh bị hỏi vấn đề này liền thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng mà ngoài mặt hắn vẫn đá nhẹ vào em hắn.

"Thằng nhóc này, lăn!"

Ngẩng đầu nhìn thấy Lục Hữu đang chăm chỉ mà dọn dẹp chén đũa.

Trong lòng hắn tự nhiên có một gợn sóng nổi lên.