20.
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên bàn cùng xem tuyết rơi.
Hắn chống cằm, híp mắt nhìn cô.
"Nói anh nghe thử"
Cô ngẩng đầu có chút mê mang mà nhìn hắn.
"Tại sao em lại không thích chị em?"
Hắn hiện tại rất muốn biết nguyên nhân.
Cô nhấp môi, dáng vẻ giống như đang tự hỏi có nên nói hay không, một lúc lâu mới lấy hết can đảm hỏi hắn:
"Nếu em nói cho anh nghe, anh không nói với chị ấy được không?"
"Em sợ...chị ấy trả thù em"
Thì ra, chuyện này có điều ẩn giấu, khó nói.
Thì ra, em gái Lục Hữu bị khi dễ
Ngực hắn tự nhiên co rút một cái, sau đó nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Được"
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi.
Còn cô đang kể chuyện từ đầu cho hắn nghe.
Kể về trận tuyết lớn kia.
Kể về việc bị vu oan bôi nhọ.
Kể về việc bị tai nạn.
Từng câu, từng câu.
"Chính là hiện tại em không trách chị ấy nữa"
"Chỉ là hơi sợ chị ấy thôi"
Cô rũ mắt.
Mà hắn nhịn không được, nên duỗi tay sờ đầu cô.
"Em thật thiện lương"
Tuyết rơi xuống bệ cửa sổ, lặng yên.
Còn hắn đã luân hãm vào cô.
Mà ở trong góc, hắn không nhìn thấy.
Cô gái nhếch khoé môi, đã cắn câu.
21.
"Mày nói gì với Tề Minh?"
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, sau đó là gương mặt nổi giận đùng đùng của Lục Tiện.
Lục Hữu thật sự không biết, thì ra sẽ có một ngày chị gái nhà mình tức giận, mà biểu tình lại sinh động như vậy.
Cô nghiêng nghiêng đầu.
"Chị đừng tới đây, em sợ"
"Mày giả bộ cái gì hả?"
"Chị, chị mà lại đây, em sẽ kêu anh trai"
Quả nhiên, chiêu này hữu dụng.
Bộ mặt Lục Tiện dữ tợn mà chỉ có thể đứng im tại chỗ.
"Chị muốn biết em nói gì với Trần Tề Minh, để hoà giải lại quan hệ"
"Thì buổi chiều ngày mai lúc 2giờ tại công viên bỏ hoang ở vùng ngoại ô, chị tới đó được không?"
Lục Hữu đi ngang qua người chị ta
"Ah. Đúng rồi"
Lục Hữu thò tay vào lấy điện thoại từ trong túi chị ta ra.
"Điện thoại chị đang ghi âm á, em xoá dùm chị nha."
Ngày hôm sau. Lục Hữu lấy điện thoại nhắn wechat cho em trai của Trần Tề Minh.
Lần trước rời đi, 2 người đã trao đổi phương thức liên hệ của nhau.
Trần Dĩ Minh nói rất nhiều, luôn nói chuyện trên trời dưới đất, ồn ào muốn cô đi bơi chung rất nhiều lần.
Cô còn suy nghĩ, đang mùa đông có thể đi bơi ở đâu. Thì ra là vài căn biệt thự của cậu nhóc có bể bơi ổn định nhiệt độ.
"Có thể đi tới căn biệt thự nào trống trống không? Chị không quen thuộc người nhà của em lắm. Còn có chuyện hai chúng ta đi bơi, có thể giữ bí mật sao?"
"Có thể có thể! Có chỗ em thường xuyên tới chơi. Cậu mợ em đều đi du lịch hết rồi!"
Trần Dĩ Minh vỗ ngực đảm bảo.
Quả nhiên khi tới, cả căn biệt thự to đùng mà chỉ có cô và Trần Dĩ Minh, cùng vài người giúp việc.
Trần Dĩ Minh dẫn cô tới bể bơi, đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.
"Chị Lục Hữu, sao hôm nay chị lại mặc quần áo của chị Lục Tiện?"
Lục Hữu nhướng mi, có chút kinh ngạc.
Lại nghe thấy Trần Dĩ Minh nói.
"Hương thơm trên người chị và chị Lục Tiện khác nhau. Em không thích mùi của chị ấy, nhưng em thích mùi của chị"
Lục Hữu rũ mắt nhìn cậu thật lâu.
Sau đó ôm lấy cậu, sờ đầu cậu.
"Em là người đầu tiên nói thích chị"
Trần Dĩ Minh có chút ngoài ý muốn, nghiêng nghiêng đầu.
"Sao lại như vậy được, khẳng định có rất nhiều người thích chị Lục Hữu nha"
Nói xong cậu phát hiện, chị Lục Hữu của cậu đang khóc.
Nước mắt chảy xuống mặt cô, cậu liền dùng tay lau giúp cô, nhưng bỗng nhiên bị cô cầm cổ tay.
Cô vừa cười vừa khóc với cậu, nói:
"Chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi, Trần Dĩ Minh"
"Trò chơi gì ạ?"
"Nín thở dưới nước"
"Chính là đem mặt để dưới nước, không có chị ra lệnh thì em không được ngẩng đầu lên"
Sau đó, cô bóp cổ cậu, nhấn đầu cậu xuống bể bơi.