Kia Một Luồng Hy Vọng

Chương 5:




Sau lần đó, Hứa Minh Trạch đơn phương khởi xướng một cuộc chiến tranh lạnh không giải thích được giữa hai người. Mối quan hệ vốn đã chẳng thân mật được, như bao phủ một tầng sương giá mỏng manh, trông lạnh lẽo vô cùng, Hứa Minh Trạch đến gần tức thì áp suất chung quanh đông thành tảng băng.
Hứa Minh Trạch buồn bực, người kia lúc ấy đột nhiên về mất, cũng vì anh không tâm lý. Còn Bành Vũ thì trước sau như một ôn nhu chờ đợi, thái độ chẳng có chuyện gì từng xảy ra làm gã muốn tóm chặt cổ áo người kia chất vấn — anh con mẹ nó gọi cái này là yêu thích đấy à?
Rõ ràng anh chỉ nên như một con chó vây quanh duy nhất mình gã.
Ôn Gia nhìn dáng điệu của gã, không nhịn được than phiền, “Cậu bị sao vậy? Cứ như mắc chứng rối loạn lưỡng cực (hưng – trầm cảm) thời kỳ trưởng thành ấy.”
Hai đường lông mày trên trán Hứa Minh Trạch vặn vẹo gay gắt, không nói lời nào cứ nốc rượu vào bụng.
Mọi người xung quanh ồn ào lớn tiếng, Hứa Minh Trạch càng uống càng phấn khích, ra vẻ không say không về. Ôn Gia là người kỹ tính như thế, nhìn dáng vẻ này của gã còn không biết xảy ra chuyện gì sao.
Là chuyện tình cảm? Chưa từng nghe nói. Chuyện công việc? Càng không thể, Hứa Minh Trạch là ai, cánh phụ nữ trong công ty vừa nghe tới bất cứ chuyện gì gió thổi cỏ lay thì toàn bộ mọi người trong công ty trên dưới đều biết cả.
“A Trạch cậu không phải gặp chuyện gì khó khăn rồi chứ?”
“Có gì đâu.” Hứa Minh Trạch che che giấu giấu, dù đến nước này cũng không nghĩ tới việc công khai quan hệ cùng Bành Vũ. Quá mất mặt, nếu đám bạn bè kia biết gã ở bên một người đàn ông tầm thường đến thế chắc chắn sẽ bị chế nhạo.
Một người coi trọng mặt mũi nhất như gã làm sao chịu được?!
“Minh Trạch đang thích ai đúng không?” Người xung quanh thấy Ôn Gia mở miệng, cũng tập trung về phía Hứa Minh Trạch. Biết được tin tức ngầm từ đám bạn bè truyền tới, Hứa Minh Trạch hình như đang quan hệ yêu đương với ai đó, chẳng qua đối với bọn họ chuyện này cũng không phải mới mẻ gì, chỉ cần biết tính cách Hứa Minh Trạch, đối tượng giao du đa số không vượt qua được ba tháng thì đâm chán.
Cái hiếm thấy ở đây chính là sự ấp úng của Hứa Minh Trạch, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Bọn người kia lòng hiếu kỳ rất cao, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của gã thì nhịn không được nhao nhao lên, bức bách hỏi cho được người ấy là ai.
Rốt cục, Hứa Minh Trạch bị quấy nhiễu phiền phức, gã đem chén rượu trong tay nặng nề đặt xuống bàn, những người ồn ào kia lập tức im miệng.
“Đã bảo không là không, có bao giờ tôi cua gái mà không kể với mấy người chưa.” Tiếng nói của gã không lớn, nhưng rất có lực uy hiếp.
“Được rồi được rồi, A Trạch nói không có là không có, bọn tôi tin cậu được chưa?” Ôn Gia hiền lành cứu vãn bầu không khí hiện trường. Hứa Minh Trạch đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn, thận trọng theo dõi ánh mắt hắn, tựa như vừa khuyến cáo vừa nhắc nhở: “Ôn Gia, tôi nói cậu biết, cậu đừng đến quá gần Bành Vũ.”
“Tại sao?” Ôn Gia hơi ngạc nhiên.
“Hừ, vừa thấy ánh mắt của anh ta là biết ngay có ý đồ với cậu, chắc chắn trong lòng anh ta nghĩ đến chuyện lột sạch quần áo cậu sau đó……” Phần còn lại không cần nói rõ người đã trải qua chuyện này đều biết có ý gì. Hứa Minh Trạch có vẻ say khướt, nói chuyện câu cú lộn xộn cả, không biết nặng nhẹ. Ôn Gia có chút tức giận, “A Trạch sao cậu có thể nói loại chuyện như thế!”. Đam Mỹ Cổ Đại
“Tại sao không.” Đôi mi khép hờ, đáy mắt một mảnh mông lung vì men say, “Vừa già vừa xấu, lại không chất lượng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Có thể sánh vai cùng một thanh niên đẹp đẽ ưu tú như gã đã là một ơn huệ, lại còn dám làm gã bực bội!
***
Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga?
Thì ra đây là những gì gã nghĩ về anh, Bành Vũ dừng lại chỉ cách họ vài bước chân, anh nhìn Hứa Minh Trạch đang ngà ngà say, đáy mắt chợt lóe một tia thất vọng. Vào lúc này không biết anh nên tự hào thính lực của mình tốt đến mức có thể nghe rõ lời người kia nói trong quán bar ầm ĩ, hay nên đau lòng hình tượng bản thân đối với người kia khó coi như thế.
Anh không nghe rõ Ôn Gia trả lời thế nào, chỉ lẳng lặng lùi bước rời khỏi quán bar.
Ngọn gió lạnh ngoài cửa phất đến thổi tan sự oi bức khó chịu. Bành Vũ hít một hơi thật sâu, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu chợt trở nên rõ ràng.
“Bành Vũ.” Ôn Gia đuổi theo từ bên trong. Bành Vũ kinh ngạc xoay người, “Sao cậu phát hiện được?”
“Vừa nãy tôi nhìn thấy anh.”
“Cậu quay lại đi, lát nữa nếu cậu ấy không tìm được cậu chắc chắn lại cho rằng cậu đi cùng tôi.” Anh nói câu này không có bất kỳ ý gì khác. Nhưng Ôn Gia nghĩ anh còn để tâm đến lời kia, không nhịn được mà giải thích, “Là A Trạch vô tâm.”
Cũng bởi vì vô tâm, nên so với ý định châm biếm càng khiến lòng người đau hơn. Bành Vũ trầm lặng, không ý kiến đối với lời hắn nói.
Ôn Gia thấy thế, vừa lúc chuyển đề tài, “Anh phải về sao?”
Bành Vũ ừ một tiếng, rồi lại lắc đầu nói không.
Bầu không khí dần trở nên bối rối, Bành Vũ mím môi, hé miệng, “Nếu không có gì tôi về trước vậy.”
“Đợi đã.” Ôn Gia tiến lên một bước, kéo cánh tay anh, “Ngày mai tôi đến trường tìm anh được không.”
Bành Vũ nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, rất lễ phép giữ khoảng cách cười nói: “Có chuyện gì không? Ừ…… Có chuyện gì thì nói bây giờ luôn đi.”
“Không, chỉ là bây giờ không có thời gian đi uống với anh một chén thôi.” Bờ vai thẳng lại, Bành Vũ cười nhẹ: “Rồi sẽ có thời gian.”
“Vậy vài ngày nữa tôi tìm anh nhé!” Cách thật xa, Ôn Gia đưa hai tay lên miệng làm ra tư thế khuếch đại âm thanh, hướng về Bành Vũ hô to. Bành Vũ khoát tay một cái, chặn chiếc taxi bên lề đường rồi bước lên.
Qua mấy ngày sau, Ôn Gia quả nhiên đúng hẹn xuất hiện.
Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ thẫm đậu trước cửa trường học thu hút sự chú ý của đông đảo sinh viên, Ôn Gia vận một thân tây trang nhàn nhã, trên mặt đeo mắt kính, tùy ý dựa vào cửa xe chờ đợi Bành Vũ, không hề ngại ngùng trước ánh mắt chăm chú của các cô gái xung quanh. Nói cách khác, căn bản những nữ sinh viên này không khơi nổi hứng thú của hắn.
Ôn Gia xuất hiện chói lóa giữa trường học, Bành Vũ muốn làm lơ cũng không được, có chút đau đầu bước tới, huyệt thái dương bên trán nảy lên.
“Sao cậu lại đến đây……” Thật ra anh rất muốn hỏi: sao cậu học đòi làm Hứa Minh Trạch vậy.
“Không phải anh đã bảo mấy ngày nữa tôi tới tìm anh sao?” Biểu tình của Ôn Gia thật tổn thương.
“……” Anh bảo lúc nào? Nhưng anh không tiện hỏi ra miệng, có thể bảo thật, nhưng không nhớ nổi. Bất đắc dĩ, anh đành phải nói: “Tôi còn có tiết dạy.”
Ôn Gia vung tay, nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, “Tôi chờ anh tan học.”
Bành Vũ hơi khó xử, lúc nói chuyện ánh mắt theo bản năng dời đi, “Xin lỗi, trưa nay tôi định qua chỗ A Trạch……” Đối mặt với Ôn Gia là người cùng thích Hứa Minh Trạch như mình, anh không thể nói thẳng thừng, cũng không vì được Hứa Minh Trạch ưu ái mà tỏ ra tự đắc vênh váo trước đối phương, hơn nữa Ôn Gia từng giải vây cho anh trước mặt Hứa Minh Trạch không biết bao nhiêu lần.
Không có thời gian sao……
Ôn Gia chỉ cần động não một chút là biết Bành Vũ qua đó làm gì, mặc dù thích Hứa Minh Trạch, nhưng dốc hết mọi thứ để trả giá không lý do, hắn vẫn cảm thấy không đáng thay cho người kia.
“A Trạch có thể tự lo thân, anh cứ vậy sẽ chiều hư hắn mất.”
Bành Vũ nhìn thái độ của hắn, vẻ mặt nghi vấn “Có thật là cậu thích A Trạch không?”, Ôn Gia ngượng ngùng sờ mũi, cười nói: “Ôi, đừng nhìn tôi như thế, tôi xấu hổ……”
Trên thực tế đối với Hứa Minh Trạch, Ôn Gia ôm ấp một loại tâm tình rất mâu thuẫn, hình như là thích, nhưng cảm giác này không rõ ràng, giả sử nếu hắn giống như Bành Vũ, bị Hứa Minh Trạch khinh bỉ mọi lúc mọi nơi, nhất định hắn sẽ bùng nổ, hắn không thể vì người mình “thích” mà chịu đựng đến mức đó. Nhưng hắn không biết tại sao đi nói thích Hứa Minh Trạch trước mặt Bành Vũ, phải chăng nảy sinh loại cảm giác đồng bệnh tương liên đối với anh, hay để dò xét tình địch?
Phí lời! Hoàn toàn là cái cớ!
Người như Ôn Gia lại không tự tin ư? Hắn có gia thế hùng mạnh, chẳng lẽ kém cỏi hơn so với người đàn ông trước mặt này?!
“……” Bành Vũ trong lòng cân nhắc rồi xoay người rời đi. Ôn Gia nhìn anh không nói lời nào, kéo cánh tay anh lại, “Đừng câu giờ nữa, tôi mời anh ra quán ăn cơm!”
“Nhưng tôi phải qua……”
“Dẹp đi, hắn không ăn một bữa thì không chết đói đâu!”
Ôn Gia đưa Bành Vũ đến một quán ăn, đối diện là một nhà hàng Tây cao cấp, Bành Vũ theo sau, anh nghĩ rằng đối phương sẽ dẫn anh đến nhà hàng kia, nhưng kết quả lại ngoài dự liệu.
“Tự nhiên đờ ra làm gì?” Ôn Gia cầm thực đơn đưa Bành Vũ, tràn đầy phấn khích đề cử: “Tôi thường xuyên đến đây ăn, đừng thấy quán nhỏ mà lầm, món cay Tứ Xuyên chỗ này bá chấy nha.”
Bành Vũ tay cầm thực đơn, ánh mắt quái dị nhìn Ôn Gia, “Thật nhìn không ra……”
Đừng nên chỉ đơn thuần nhận xét bề ngoài, lời Ôn Gia nói ra xem như Bành Vũ lãnh hội hết, người trông có vẻ thanh nhã vậy, lại ăn ớt không chút chịu thua, cảm giác đầu lưỡi cay xè nhưng vẫn chỉ uống một ít nước.
“Ăn nhé?” Ôn Gia gắp một con tôm hùm cay đặt vào bát Bành Vũ. Bành Vũ đổ mồ hôi hột, màu đỏ cam bóng lưỡng, bề mặt con tôm có vẻ được bao phủ bởi rất nhiều ớt, ăn vào hẳn là không sao chứ? Tay anh giơ đũa trở nên chần chừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.