Ở trên địa cầu, mỗi một đại sư kiếm thuật đến đỉnh phong đều sẽ sinh ra khí thế đặc biệt của riêng mình. Một khi đột phá đến cảnh giới Tông sư, khí thế đặc biệt này sẽ trở thành một chiêu bài của hắn.
Có vài người quang minh chính đại, khí thế của hắn sẽ đường đường chính chính. Có vài người âm hiểm đê tiện, khí thế của hắn sẽ quỷ dị âm hiểm.
Cho nên, từ khí thế một người cũng có thể nhìn ra tính cách của người đó.
Lúc này Vạn Bàn thể hiện ra khí thế nặng như núi, lại có một tia phong quang ẩn chứa trong đó. Điều này nói rõ trình độ kiếm thuật của hắn đã bước vào cánh cửa Tông Sư. Dựa theo tình hình như thế có thể thấy trong vòng ba năm, Vạn Bàn nhất định có thể thành tựu kiếm thuật cảnh giới Tông sư.
Nếu như hắn có thể có được Sở Mộ chỉ điểm, không cần tới ba năm, nhiều nhất một năm liền có thể thành tựu kiếm thuật Tông Sư. Chỉ có điều Sở Mộ cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi chỉ điểm cho hắn.
- Không sai. Ba năm tu luyện không ngờ tăng lên tới loại cảnh giới này. Thật sự có chút ngoài dự đoán của ta. Nhưng lần trước ngươi không ngăn cản được hai kiếm của ta. Lần này, ngươi cũng không ngăn cản được hai kiếm của ta.
Hoàng Phủ Thương Nguyệt lộ ra một nụ cười thản nhiên. Cũng có lẽ bởi vì xuất thân vương thất, cũng có lẽ bởi vì tính cách của bản thân, cũng có lẽ bởi vì đứng đầu Đồng Kiếm Bảng, cũng có lẽ bởi vì danh hiệu Kiếm Thuật Chi Vương, tất cả các loại nhân tố tạo ra khí thế của bản thân Hoàng Phủ Thương Nguyệt bá đạo, hết sức bá đạo.
Sự bá đạo của hắn không giống với sự bá đạo của Vạn Bàn, là bá đạo thuần túy, bá đạo nghiền ép tất cả, đập nát tất cả. Bất kỳ thứ gì ngăn cản đều sẽ bị sự bá đạo của hắn đập nát bấy.
Đột nhiên, khí thế của Hoàng Phủ Thương Nguyệt biến đổi, trong nháy mắt ngưng tụ. Hắn và kiếm trong tay dường như dung hợp làm một thể. Người chính là kiếm, kiếm chính là người, tuy hai mà một.
Một kiếm ở trong tay, ta có thiên hạ!
Bản thân hết sức bá đạo cùng kiếm khí phong quang kết hợp hoàn mỹ, hình thành khí thế độc nhất vô nhị, hóa thành một thanh kiếm vô hình, sức mạnh vô địch, chấn động không khí, ép thẳng về phía Vạn Bàn.
Kiếm vô hình như vậy trùng kích, đổi lại thành người khác, cho dù là mười người đứng đầu khóa trên, cũng khó lòng chống đỡ. Nhưng Vạn Bàn lại không hề động đậy, như núi bất động.
Mọi người đều trợn trừng hai mắt, nắm chặt nắm đấm, nhịp tim dường như đập tăng lên gấp ba lần so với bình thường. Máu chảy giống như sông dài, vẻ mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng.
Bọn họ đều biết, tiếp theo chính là va chạm giữa công kích được xưng là sức mạnh vô địch cùng phòng ngự như núi bất động.
Công kích mạnh nhất đấu với phòng ngự mạnh nhất!
Là Hoàng Phủ Thương Nguyệt lại đánh tan phòng ngự của Vạn Bàn, hay Vạn Bàn ngăn cản được công kích của Hoàng Phủ Thương Nguyệt?
- Trình độ kiếm thuật của Hoàng Phủ Thương Nguyệt, cao thâm hơn Vạn Bàn. Chỉ sợ kiếm thuật đã đạt được cảnh giới Tông sư.
Sở Mộ âm thầm nói, trong lòng không thể nhịn được dâng lên một sự kích động.
Kiếm thuật Tông Sư!
Ngoại trừ bản thân hắn ra, ở trên đại lục Cổ Kiếm, đây là lần đầu tiên hắn gặp được kiếm giả nắm giữ kiếm thuật cảnh giới Tông sư. Bảo hắn làm sao không cảm thấy hưng phấn.
Sở Mộ nhất thời có cảm giác không kịp chờ đợi, muốn cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh một trận!
Tông Sư đấu với Tông Sư!
Vứt bỏ tất cả nhân tố bên ngoài, vứt bỏ cái gọi là Siêu Tân Tinh, vứt bỏ cái gọi là Kiếm Thuật Chi Vương, thuần túy là một cuộc chiến về kiếm thuật, cuộc chiến đấu giữa các Tông Sư.
- Không biết là Hoàng Phủ Thương Nguyệt thắng hay là Vạn Bàn thắng?
Chư Cát Minh nhẹ giọng nói.
- Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
Sở Mộ nhẹ giọng trả lời, nhất thời khiến cho mấy người xung quanh vô cùng kinh ngạc. Bởi vì bọn họ cũng không nhìn ra được, chỉ có chờ đợi kết quả cuối cùng.
Sở Mộ đối với điều này vẫn không làm ra bất kỳ giải thích nào. Kết quả sẽ chứng minh lời hắn nói là chính xác.
Động, Hoàng Phủ Thương Nguyệt động rồi.
Một kiếm đâm ra, bình thường không có gì lạ, lại mang theo tiếng sấm sét nổ vang, giống như tia chớp xé rách mây đen nặng nề, làm cho người ta kinh hãi run sợ.
Tiếng leng keng nổ vang, gần như khiến hai lỗ tai người ta ù đặc. Tia lửa sáng chói giống như pháo hoa nổ tung, bắn ra.
Một kiếm tuyệt đối mạnh mẽ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt bị ngăn cản. Sở Mộ nhạy cảm phát hiện ra, thanh kiếm lớn của Vạn Bàn trong nháy mắt chấn động một cái. Không chỉ có ngăn cản một kiếm giống như tia chớp xé ngang bầu trời của Hoàng Phủ Thương Nguyệt, còn lấy lực lượng chấn động hình thành phản kích.
- Vạn Bàn không ngờ cũng nắm giữ kỹ xảo chấn động. Chỉ có điều thoạt nhìn, hình như cũng không cao thâm.
Hai mắt Sở Mộ nheo lại, âm thầm suy nghĩ. Hắn cũng có ý nghĩ cùng Vạn Bàn giao đấu, xác minh xem Vạn Bàn đã nắm giữ kỹ xảo chấn động đến trình tự nào, có thể mang đến sự dẫn dắt cho mình hay không.
Sắc mặt Vạn Bàn lạnh lùng nghiêm túc không nói được một lời, toàn thân như núi bất động.
Một kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt bị ngăn cản, bị lực lượng phản chấn, dễ dàng loại bỏ phần lực lượng bên trên, sau đó lại một kiếm chém về phía Vạn Bàn.
Một kiếm trước giống như tia chớp xé rách bầu trời. Một kiếm này dường như thiên thạch rơi xuống mặt đất.
Tốc độ của kiếm thứ hai, không bằng kiếm thứ nhất. Thậm chí chỉ còn lại chừng phân nửa. Nhưng khí thế kiếm thứ hai lại hơn nhiều so với kiếm thứ nhất. Cảm giác khí thể dồi dào cùng bá đạo nghiền ép đến, giống như thiên thạch rơi xuống, phá nát hư không, nghiền nát mặt đất. Dường như bất kỳ thứ gì ngăn cản ở phía trước nó, đều sẽ bị đánh nát tan biến.
Sắc mặt Vạn Bàn trầm hơn lạnh hơn. Hắn nhớ rõ ràng, trong trận chung kết Kiếm Thuật Vi Vương ba năm trước đây, hắn chính là bị một kiếm này của Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh bại.
Một kiếm của ba năm trước đây vẫn còn để lại ký ức mới mẻ cho hắn. Uy thế giống như thiên thạch nghiền nát mặt đất khiến hắn hồi tưởng lại, không nhịn được nảy sinh ra một cảm giác run rẩy.
Mặc dù ba năm qua, trình độ kiếm thuật của hắn tăng lên không ít, năng lực phòng ngự cường đại hơn, cũng có lòng tin chống đỡ một kiếm kia.
Nhưng lúc này đối mặt với một kiếm với khí thế mạnh mẽ tương tự với ba năm trước đây, trong lòng Vạn Bàn không khỏi xuất hiện một chút lo lắng không yên.
Chớp mắt, hắn liền ép xuống tất cả lo lắng không yên, hết sức chăm chú.
Những tiếng ầm ầm vang lên. Các học viên đang ở gần đài đấu kiếm chỉ cảm thấy mình bị một tiếng gầm vô hình trùng kích tới. Trong nháy mắt bọn họ không nghe được âm thanh nào. Yrong đầu chỉ có những tiếng ong ong truyền đến.
Bởi vì quán tính, tất cả tia lửa vô cùng chói mắt đánh thẳng về phía Vạn Bàn, từ bên cạnh lao về phía khỏi hắn, vô cùng mỹ lệ.
Hai kiếm va chạm. Trong chớp mắt, thanh kiếm lớn của Vạn Bàn lấy chấn động nhanh chóng trước đó chưa từng có. Từng lực chấn động không chỉ khiến uy lực một kiếm đáng sợ này của Hoàng Phủ Thương Nguyệt suy yếu, đồng thời hình thành phản kích.