Ở chỗ hàng trúc được dùng làm cửa viện, Chiết Trúc buông Thương Nhung xuống, bước chân lười nhác đi vào trong viện.
Thương Nhung không theo sau, nàng cầm đèn lồng nhìn theo bóng dáng hắn, bỗng nhiên ngồi xổm xuống nhặt lên một đoạn cành cây, rũ đầu viết viết vẽ vẽ trên nền tuyết.
Đèn lồng đặt trên nền tuyết, ngọn đèn dầu lay động chiếu ra bóng dáng sinh động của nàng, nàng ngẩng đầu, phát giác thiếu niên đã xoay người, lúc này đang khoanh cánh tay, ở cách đó không xa, dùng đôi mắt trong suốt nhìn nàng chằm chằm.
Nàng đứng lên, đi đến trước mặt hắn, bắt lấy tua kiếm bên hông hắn, dẫm lên cặp ủng đen quá lớn kia, kéo hắn đi trở về đến cửa viện.
Chiết Trúc rũ lông mi xuống, dưới ánh sáng ngọn đèn đặt trên nền tuyết, thấy rõ từng nét của nàng viết hai chữ.
“Chiết Trúc.”
Lần đầu tiên Thương Nhung gọi tên thiếu niên, nàng ngửa đầu nhìn hắn, thanh âm mềm mại mà rõ ràng: “Ta tên Thương Nhung.”
Dưới hiên có thêm một ngọn đèn dầu, cách một cánh cửa sổ, trong nhà một mảnh tăm tối, bóng dáng thiếu niên chiếu vào trên song cửa, hắn đang đưa lưng về phía nàng, kéo xuống nửa vạt áo, lộ ra toàn bộ cánh tay phải.
Thương Nhung giấu nửa khuôn mặt trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt tròn tròn kia, ánh sáng mông lung, nàng mơ hồ nhìn thấy trên cánh tay thiếu niên có một miệng vết thương dữ tợn.
Từ góc độ nàng nhìn, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, ngay sau đó quay mặt sang một bên, tiếp theo hắn cắn nắp bình thuốc nhỏ không biết lấy ra từ chỗ nào, thuốc bột rơi xuống miệng vết thương, phá vảy máu làm cho huyết dịch tràn ra, uốn lượn theo khuỷu tay hắn chảy xuống dưới.
Có lẽ là nhận thấy cái gì đó, hắn thình lình quay đầu lại.
Tuy ánh sáng đen tối, hắn vẫn thấy rõ đôi mắt nàng đang lặng im nhìn chăm chú hắn.
Trán hắn có mồ hôi dày đặc, một khuôn mặt cũng có vẻ tái nhợt, nhưng vẫn cực kỳ tuấn tiếu như cũ.
Nàng ngây ngốc đụng phải ánh mắt hắn, rồi nhanh chóng xoay người rút vào trong chăn.
Thiếu niên nhìn chằm chằm cái ót nàng, đôi mắt trong trẻo trời sinh có thêm vài phần hồ nghi, lại chưa mở miệng nói cái gì, chỉ quay đầu lại kéo xiêm y lên.
Giường tre vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt trong nháy mắt, lại bỗng nhiên im bặt.
Thương Nhung không quay đầu lại, vẫn biết hắn đã nằm xuống.
Đợi một hồi lâu, nàng lại chăm chú lắng nghe, cũng không nghe được tiếng thiếu niên hít thở, nàng thật cẩn thận xoay người, trước mắt có một mảnh ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào.
Ánh sáng kia chiếu vào trên người thiếu niên, hắn giống như đang ở trong sương mù trên núi xa, trong lúc tranh tối tranh sáng, lù lù bất động.
Thương Nhung sớm đã buồn ngủ đến mí mắt nặng nề, nhưng chuyến lén đi ra ngoài vừa nãy đã khiến tay chân nàng lạnh lẽo, ngay cả xương cốt cũng đều lạnh, buồn ngủ thắng không nổi lạnh cứng trên cơ thể, nàng bọc chăn run rẩy, khi trời tờ mờ sáng mới thực sự ngủ.
Nhưng không ngủ bao lâu, giường tre lại vang lên tiếng kẽo kẹt, nàng lại bỗng nhiên mở to mắt, lúc đó ngoài cửa sổ trời âm u, nàng còn chưa tỉnh hẳn, liền thấy thiếu niên kia vô cùng cảnh giác, mang ủng đứng dậy.
Lòng bàn tay hắn khẽ chạm song cửa sổ, lại không làm gì khác, tựa hồ như đang nghe âm thanh nào đó, có lẽ do xiêm y của Thương Nhung cọ xát vào chăn gây ra âm thanh khiến cho hắn chú ý, hắn quay đầu lại, thấy nàng muốn há miệng nói cái gì đó, hắn liền đúng lúc đặt một ngón tay ở trên môi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, lắc đầu.
Thương Nhung lập tức mím môi, không dám phát ra một chút thanh âm nào, kéo chăn lên che lại nửa khuôn mặt, chỉ dùng đôi mắt thời khắc chú ý động tĩnh hắn.
“Rẹt” một tiếng.
Thương Nhung chợt thấy một thanh trường kiếm đâm thủng song cửa sổ, chỉ thẳng vào mặt thiếu niên, nàng trừng lớn hai mắt, lại thấy hắn linh hoạt nghiêng đầu né tránh, ngay sau đó tay không nắm lấy lưỡi kiếm, dùng sức kéo.
Máu tươi chảy đầy tay thiếu niên, người bên ngoài bị nội lực của hắn bức bách, đầu đập vỡ toàn bộ cửa sổ gỗ, dằm gỗ chui vào yết hầu, hai mắt người nọ mất tiêu cự, chết ngay tại chỗ.
Thương Nhung hô hấp dồn dập, sắc mặt trắng bệch.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Đừng ra đây.”
Thiếu niên liếc mắt nhìn nàng một cái, vội vàng bỏ lại một câu, ngay sau đó rút kiếm tự phá cửa sổ, như gió nhảy ra ngoài, tựa một đạo sương mù tản mạn khắp nơi.
Trong sân chật chội đứng yên hơn mười người, bọn họ đúng là những sát thủ, hôm qua tính chặn giết đoàn người ngựa trên quan đạo ở Nam Châu.
“Thập Thất hộ pháp.”
Nam nhân áo nâu cầm đầu vẻ mặt âm lệ, “Giết Thập Nhất hộ pháp, để thi thể tại sông Ngư Lương, ngài tùy ý làm bậy như vậy, không sợ lâu chủ trách tội?”
“Thập Thất hộ pháp! Ngài đây là đang bức chúng ta vào đường chết a! Thập Nhất hộ pháp chết, chẳng lẽ muốn ta lại vào huyết trì?” Có người phẫn nộ kêu to.
Lược Phong lâu là tổ chức sát thủ có tiếng đứng đầu thiên hạ, là dùng núi xác biển máu nhiều năm để đổi lấy.
Hộ pháp trong lâu có mười bảy người, thường có người chết, cũng thường có người dùng hết toàn lực cũng muốn trở thành một trong số đó.
Vừa đến số mười bảy là con số máu chảy đầm đìa, những con số đeo trên lưng rất nhiều sát thủ từ lúc sống đến khi chết, rồi được mai táng, mà từ đầu đến cuối chưa từng bị thay thế, ngoại trừ số hai, chính là số mười bảy
Số mười bảy là thiếu niên trước mặt bọn họ, mà năm nay bất quá hắn chỉ mới mười sáu tuổi.
Không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành hộ pháp Lược Phong lâu, mà trong Lược Phong lâu có quy củ, khi một vị hộ pháp chết bên ngoài, mọi người đi theo ra ngoài làm nhiệm vụ phải quay về huyết trì.
Huyết trì, là địa ngục trong Lược Phong Lâu, bất luận người nào đi ra từ nơi đó, đều sẽ không muốn trở lại.
“Huyết trì cũng coi như đường chết?”
Thiếu niên hơi hoạt động cái tay bị mũi kiếm cắt qua kia, máu theo đốt ngón tay tái nhợt lăn xuống, đôi mắt hắn trước sau vẫn giữ độ cung như cũ, “Nếu hôm qua các ngươi tham dự vào trong đó, quan đạo kia, mới là đường chết của Lược Phong Lâu.”
“Thập Thất hộ pháp có ý gì?”
Nam nhân áo nâu nhíu mày.
Mặt mày tuấn tú của thiếu niên lộ ra chút sắc bén, “Lược Phong Lâu cho dù không hỏi đến thân phận cố chủ, nhưng thân phận người sắp chết cũng không thể không tra, còn việc kiểm chứng thân phận này, là việc của người nào trong lâu?”
“Vụ làm ăn này, cố chủ ra giá ba vạn lượng, mua mạng của hai người, Thập Nhất hộ pháp vội vàng về lâu, hắn nói, là Vĩnh Hưng Cổ Ninh phủ Cố thị.” Tròng mắt nam nhân giật giật, đúng sự thật nói.
“Ba vạn lượng bạc trắng, chỉ lấy hai mạng người?” Thiếu niên cầm kiếm đứng, vạt áo bay phần phật, “Nhà buôn Cố thị Vĩnh Hưng Cổ Ninh phủ, giá trị thật đến ba vạn lượng?”
“Ngài đến tột cùng muốn nói cái gì?” Nam nhân kìm nén không được sốt ruột.
Thiếu niên ngừng lại, cúi đầu nhìn nhuyễn kiếm trong tay, lưỡi kiếm mỏng manh toát ánh sáng lạnh chiếu vào đáy mắt hắn, hắn than thở: “Các ngươi thật đúng là ngu.”
“Vân ca, ta thấy hắn chính là muốn lừa gạt chúng ta!”
Một sát thủ tuổi trẻ đã hết nhẫn nại, “Khi ở Bình Xuyên hắn đã bị trọng thương, hẳn là còn chưa khỏi hẳn, hiện tại chúng ta chỉ cần đơn giản giết hắn! Thập Nhất hộ pháp nói như thế nào cũng có tình với lâu chủ, hôm nay chúng ta báo thù cho Thập Nhất hộ pháp rồi trở về lâu, nói không chừng còn được miễn hình phạt đi huyết trì!”
Ở Lược Phong Lâu, ưu khuyết điểm là có thể bổ trợ lẫn nhau.
Mọi người bị lời nói của hắn kích động, khi ánh mắt nhất thời tụ lại trên người thiếu niên kia, lập tức như chim ưng, âm lãnh khiếp người.
\\
Gió tuyết càng nặng, một hồi âm thanh chém giết, cho dù cách một lớp cửa gỗ cũng truyền vào trong phòng rõ ràng.
Thương Nhung co rúm lại ở góc giường, thần kinh căng chặt, động cũng không dám động, chỉ là gió lạnh từ bên ngoài len qua khung cửa sổ bị rách toạc, mang theo mùi máu càng nồng đậm hơn.
Nhưng nàng vẫn nhịn không được chăm chú lắng nghe, nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm ngoài cửa, nghe thấy có tiếng người kêu thảm thiết, hoặc tiếng vật nặng rơi xuống đất, nàng nhất nhất phân biệt tiếng kêu thảm thiết hoặc trầm thấp hoặc tục tằng, không cái nào thuộc về âm thanh của thiếu niên kia.
Động tĩnh bỗng nhiên mất hút, giống như một hồi mưa rền gió dữ đột nhiên im bặt, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài song cửa đầy vết máu loang lổ.
Bỗng nhiên —— “Phanh”.
Thương Nhung theo bản năng quay đầu, thấy ván cửa ầm ầm sập xuống, ngay sau đó là sương gió lạnh thấu xương, cuốn theo bông tuyết lạnh lẽo trực tiếp đánh thẳng vào, nàng thấy trên ván cửa có nam nhân xa lạ phun ra một búng máu, mà hắn quay đầu phát hiện Thương Nhung trên giường, trong lúc đó cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, Thương Nhung chỉ thấy hắn cố gắng đứng dậy đi tới chỗ nàng.
Nàng lập tức chân trần chạy xuống giường né tránh hắn, ngay sau đó xách ấm trà trên lò lên, nước trong ấm sôi sùng sục, nàng bị nóng lợi hại, cũng không giữ lâu mà ném về phía người nọ.
Nam nhân bị ấm trà đánh trúng trán, nước sôi đổ đầy mặt đầy người hắn, hắn bị nóng khiến cho bộ mặt dữ tợn, kêu to lên.
Thương Nhung còn đang thổi bàn tay bị phỏng của mình, lại nghe tiếng kêu thảm của hắn chợt ngừng, nàng ngẩng đầu, phát hiện cổ hắn bị phá thành một lỗ máu, tựa hồ trong máu thịt còn lập loè sánh sáng lạnh, đó dường như chính là vật xuyên qua cổ hắn.
Nàng cơ hồ ngây dại, mắt thấy nam nhân kia trừng hai mắt, nặng nề ngã xuống.
Hai chân mất lực, nàng lảo đảo ngã ngồi xuống, lúc này, nàng mới phát hiện bên ngoài kia, đang bày ra mười mấy thi thể hỗn độn, mỗi người bọn họ đều máu huyết khắp người, khuôn mặt không rõ, máu chảy xuôi cơ hồ nhiễm hồng một mảng lớn tuyết đọng trong viện.
“Lại đây.”
Bất chợt, một tiếng nói truyền đến.
Thương Nhung đột nhiên theo tiếng nhìn lại —— ngoài cửa, trên lan can ở hành lang gấp khúc bên phải, thiếu niên có dung mạo như ngọc, nhưng nửa khuôn mặt đều dính máu, tóc đen hỗn độn rơi xuống vài sợi bên mái, một bàn tay xương cốt rõ ràng nắm chuôi nhuyễn kiếm, tua kiếm màu son tẩm đầy máu, từng giọt từng giọt, nhỏ xuống trên bậc thang.
Hắn cũng không nhúc nhích, dù cho gió núi phất qua tóc hắn, băng tuyết dính lên y phục hắn.
Thần sắc sâu kín, hắn nhìn thẳng cặp mắt nàng, giống như quỷ mị, khiến người ngăn không được sợ hãi.
“Đêm qua ngươi thấy ta đặt thuốc ở chỗ nào không?”
Tiếng nói hắn nhẹ nhàng chậm chạp mang theo vài phần mệt mỏi, lúc này dựa vào lan can vẫn không nhúc nhích.
Đêm qua sau khi hắn đổi thuốc liền tùy tay gác bình sứ ở bên gối, Thương Nhung cơ hồ chỉ nghe hắn nhắc tới, liền nhớ tới, nàng còn chưa động, thấy biểu tình thiếu niên càng trở nên lạnh hơn, nàng càng như chim sợ cành cong, “Thấy.”
Vịn cây cột đứng lên, Thương Nhung quay mặt đi căn bản không dám nhìn tử thi trên mặt đất kia, nàng nhíu chặt mày, bước chân nho nhỏ né tránh vết máu uốn lượn trên mặt đất, dịch từ từ đến cạnh giường tre.
Nàng giống một con ốc sên nhỏ.
Chiết Trúc cảm thấy máu mình sắp sửa chảy khô, mắt lạnh nhìn nàng đi qua cửa còn muốn tránh tử thi kia, không chịu dính vào chân dù chỉ một chút máu đen, chờ đến khi nàng thật vất vả ra tới, nàng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, khi mở nút bình sứ kia ra tay đều run rẩy, thuốc bột rắc loạn trên người hắn một hồi, bụi thuốc chua xót tràn ngập, nàng nhịn không được hắt xì một cái.
Vết thương dữ tợn trên cánh tay hắn nhuộm đầy máu hồng, Thương Nhung đổ toàn bộ thuốc bột lên trên, bột phấn trắng trắng che một lớp thật dày trên miệng vết thương, lúc này, nàng mới dám nhìn miệng vết thương của hắn, sau đó trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lại nắm chặt bình sứ, vết xước trên tay do lúc nãy té ngã, dính vào một ít bột thuốc vương lại trên thân bình, đau đến nỗi nàng “Xít” một tiếng.
Thuốc này đổ vào miệng vết thương lại đau như vậy sao?
Thương Nhung hơi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhưng mày đẹp của hắn giãn ra, chỉ là lúc này không có ý cười, rũ mắt, lông mi vừa dài vừa dày bị gió thổi khẽ nhúc nhích, một gương mặt dính máu lộ ra lãnh cảm đến cực hạn.
Miệng vết thương sâu như vậy, hắn không đau sao?
Thương Nhung không khỏi nghĩ.
Hắn lúc này không nói lời nào, Thương Nhung không biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn nghiêng mặt, nhìn về phía tử thi khắp nơi trên nền tuyết.
Hắn dần dần toát ra biểu tình nhạt nhẽo vô vị nào đó.
“Thương Nhung.”
Thanh âm thiếu niên rõ ràng mà êm tai.
Tiếng gió xuyên qua chạc cây, sương lạnh lượn lờ, tuyết rơi sàn sạt.
Bất chợt, khóe mắt hắn càng sâu, đáy mắt trong trẻo sâu thẳm lấp lánh ánh sáng:
“Ngươi có muốn ——”
“Đi chơi cùng ta không?”