Nàng ra khỏi phòng thì mặt đang nóng bừng cũng dần
lạnh xuống, từ xa trông thấy Đông Phương Sóc đang đứng bên cửa ngách,
cạnh đó là một người đàn ông mặc áo xanh, dáng vẻ gầy yếu nhưng
khí chất toát lên vẻ chính trực. Người đó nghe thấy tiếng bước chân
đến gần liền ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt trong sáng.
“Trần nương nương!” Đông Phương Sóc thấy nàng liền gật
đầu chào.
“Ừ, Đông Phương đại nhân không cần đa lễ.” Trần A Kiều
nhìn sang người bên cạnh, “Vị này là…?”
Người đàn ông áo xanh lùi về sau một bước, quỳ
xuống nói, “Hạ thần Tư Mã Thiên, tham kiến nương nương”, giọng hết sức
bình thản.
“Ồ!” Trần A Kiều thốt lên, thầm nghĩ quả nhiên nhắc
đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lưu Lăng vừa nhắc tới thì người này
đã xuất hiện ở quý phủ của Công chúa trưởng. Nhưng vào thời này
thì Tào Tháo còn chưa sinh ra.
“Nương nương, Tư Mã đại nhân là bạn tốt của thần”,
Đông Phương Sóc chắp tay bẩm, “Gia đình có truyền thống học vấn, văn
chương tài hoa, thuở nhỏ đã lập chí muốn viết ra một bộ sử trước
nay chưa từng có. Thần cảm phục ý chí nên kết làm bạn.”
“Ta cũng nghe nói qua”, Trần A Kiều gật đầu nhìn Tư Mã
Thiên đầy thâm ý, “Tư Mã đại nhân, ta rất mong chờ ngày ông viết ra bộ
sử kia.”
Tư Mã Thiên khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng,
trong ánh mắt thoáng chút nghi ngờ khó hiểu. Thời đại hiện giờ cũng
không phải niên đại như nguyên bản trong lịch sử. Hôm nay người ngồi ở
vị trí thái tử là Mạch Nhi của nàng sẽ không còn cục diện khó
khăn, Hung Nô cũng đã suy sụp, Lưu Lăng cũng không phải xuống đài. Quan
trọng nhất là vị đế vương ngồi trong điện Tuyên Thất kia sẽ không còn
bạo ngược, vui giận bất thường như trước, như vậy Tư Mã Thiên cũng có
thể tránh được mối khuất nhục bị thiến?
Lúc còn trẻ nàng đọc Sử ký thì luôn trầm trồ tán
thưởng những chuyện trước thời Hán Vũ Đế, duy chỉ khi chép chuyện
đương triều thì Tư Mã Thiên khó tránh khỏi tỵ hiềm. Cho dù là chuyện
ông ta tán dương họ Lý, công kích họ Vệ hay là phê phán thẳng thắn
Hán Vũ Đế đều khiến người ta có cảm giác trả thù cá nhân. Sử ký
có tất cả mười hai tập, chỉ thiếu duy nhất tập về Hán Vũ Đế, quả
thật là đáng tiếc. Hiện giờ nàng thật sự chờ mong có một bản ký mới
và hoàn chỉnh về Hán Vũ Đế.
“A Thiên”, Đông Phương Sóc hỏi Tư Mã Thiên còn đang
nhìn hút theo bóng Trần A Kiều, “làm sao vậy?”
Tư Mã Thiên bừng tỉnh, “Trần nương nương quả là khác
với tưởng tượng của ta!”
“Thì ra là thế”, Đông Phương Sóc phì cười, “Gặp nương
nương ta liền cảm thấy bệ hạ có một vị sủng phi như vậy ở bên cạnh
là điều may mắn.”
“Ta vẫn cho là”, Tư Mã Thiên khép mắt, “có thể được
sủng hạnh trở lại sau khi bị ruồng bỏ thì tất không tránh khỏi hiềm
nghi là quyến rũ mê hoặc quân vương.”
“May mắn là Tư Mã đã không viết như vậy trong sách
sử.”
“Đúng vậy”, Tư Mã Thiên tự giễu, “Trung Hoa mênh mông,
lịch sử hào hùng, không biết cả đời này ta có thể viết xong hay
không.”
Qua cửa Tư Mã phía tây cung Vị Ương trở lại điện
Ngọc Đường thì phải đi qua điện Thừa Hoa của Hình khinh nga. Trần A
Kiều ngồi trong long xa, nghe tiếng đàn ai oán vẳng ra từ điện Thừa
Hoa liền than khẽ: “Đánh mất thánh ân ngồi điện cũ, quay đầu nhớ mãi
tiếng đàn buông.”
“Nương nương”, Lục Y nghe không rõ, bèn hỏi, “Người
vừa nói gì vậy?”
“Không có gì”, A Kiều hỏi lại, “Lục Y, cung Kiến
Chương sắp xây xong chưa?”
“Cũng sắp rồi”, Lục Y đáp, “Tính ra cũng tròn ba
năm. Thành Liệt nói rằng bệ hạ ra lệnh không sợ tốn kém, chỉ cần
tinh xảo đẹp đẽ.”
“Như vậy”, Trần A Kiều gõ gõ vào song cửa, “khi xây
xong cung thì chắc phải tuyển cung nữ, nếu có thể cho một số cung nữ
lớn tuổi của cung Vị Ương ra ngoài thì cũng coi như là một chuyện
công đức.”
Sang xuân, qua tháng Ba là lễ trăm ngày của Đông Phương
Mi. Bấm tay tính ra đã tròn ba năm Công chúa Chư Ấp để tang. Một hôm,
Trần A Kiều lệnh xuống bảo mời Công chúa Chư Ấp đến điện Ngọc
Đường. Lúc Lưu Thanh tới, nhìn xuyên qua bức rèm che thấy Trần A Kiều
ngồi trên điện Ngọc Đường trang nhã phồn hoa với vẻ mặt thanh thản
thì nắm tay bất giác siết chặt trong ống áo rộng.
“Nương nương”, Mạc Thất vén rèm bước vào bẩm, “Công
chúa Chư Ấp đã đến rồi.”
“Lưu Thanh ra mắt nương nương”, cô khẽ quỳ gối. Những
năm gần đây, sau khi mẫu hậu mất, cô đã học được cách kiềm chế nên
lúc này mới có thể thi lễ đúng phép tắc với Trần A Kiều khiến ngay
cả bản thân cũng phải cảm thán.
“Đứng lên đi!” Người phụ nữ ngồi trên ghế chủ tọa
ngẩng đầu, nét mặt nhu hòa, trông vẫn còn rất trẻ. Ngược lại, cô
nhớ rõ trước khi mẫu hậu mất thì khóe mắt của người đã có những
vết rạn chân chim mờ mờ.
A Kiều hơi nhếch miệng, biết rằng sự ngăn cách giữa
nàng với người của Vệ gia bằng cả sự vinh nhục của gia tộc, bằng
cái chết của Vệ Tử Phu nên vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình
với nhau. Đã vậy gặp chẳng bằng không gặp, gần gũi chẳng bằng sơ giao,
nếu đã không thoải mái với nhau thì một dao chặt đứt cho xong. Nàng
liền hỏi, “Chắc hẳn Công chúa Chư Ấp đã rõ rằng hết tháng này thì
ngươi đã trọn kỳ để tang, bản thân ngươi cũng đã mười tám tuổi, qua
tuổi thành thân một chút rồi nên ý của ta là nên sớm xuất giá. Ngươi
đã có ai hợp ý chưa?”
Lưu Thanh khẽ mỉm cười, nhớ lại năm xưa nhị tỷ Lưu
Vân trước khi lên đường tới Thượng Lâm Uyển nhận tội với phụ hoàng
đã từng cầu xin với mẫu hậu rằng nếu như có một ngày cô xuất giá
thì hãy để cho cô được lựa chọn theo ý mình. Trần A Kiều là người
kỹ tính, chắc sẽ không vì bị lôi kéo vào việc tranh đấu gì đó mà
buộc người muội muội cuối cùng phải bước vào cuộc sống khổ hạnh
giống như hai người tỷ tỷ. Mẫu hậu đến phút chót vẫn không đáp ứng.
Thật ra dù có đáp ứng thì cũng thay đổi được điều gì chứ? Mẫu hậu
đã chết rồi. Mẫu hậu đã tự vẫn ở điện Tiêu Phòng để cho bốn chị
em bọn họ có thể sinh tồn bình yên trong cung điện này. Từ khoảnh
khắc đó, cô đã không còn khả năng có được hạnh phúc. Cuối cùng cô
lựa chọn bước theo lối mòn của hai tỷ tỷ, hợp lại thành một con
đường bình yên vì đệ đệ của mình.
“Nương nương”, cô cúi đầu, “Ta thích con thứ Thạch
Triệt của Nội sử Thạch đại nhân.”
Trần A Kiều trầm ngâm, “Ta biết rồi, ngươi cứ về
trước đi.”
Lục Y đợi cho Lưu Thanh đi khỏi liền hỏi, “Nương nương,
người xem Công chúa Chư Ấp kia…?”
A Kiều nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, “Nếu đó
là đối tượng do Công chúa Chư Ấp đích thân lựa chọn thì ta nghĩ sẽ
chấp nhận.”
“Sao vậy?” Lục Y kinh ngạc thốt lên, “Thạch Triệt đâu
có gia thế hiển hách bằng vị hôn phu của Vệ Trường và Công chúa
Dương Thạch trước kia.”
“Nhưng Vệ gia cũng đã kém xa thanh thế một nhà năm
hầu tước năm xưa rồi”, A Kiều cười nhạt, “Nếu cô ta chọn người quá
hiển hách thì ta sẽ nghĩ như thế nào”, nàng nhìn về hướng điện
Tuyên Thất, khẽ nói thêm, “bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Nội sử đại nhân Thạch Khánh quản lý kinh đô, mặc
dù chức quan chưa vào hàng cửu khanh hiển hách nhưng chức vụ lại rất
quan trọng. Thạch Khánh đã từng làm sư phụ của Tề vương Lưu Cứ, mối
thâm giao đó có thể bảo vệ cho cô ta ở Thạch gia không phải lo nghĩ.”
A Kiều than một tiếng, khen ngợi, “Tiến có thể tấn công, lui có thể
phòng thủ, quả nhiên là thông minh.”
“Thế à”, Lục Y lo lắng hỏi, “Nương nương tính sẽ
thành toàn cho cô ta sao?”
“Tại sao lại không?” A Kiều hỏi lại. Nếu như trong
lòng Lưu Triệt còn chút thương xót con gái thì nàng cần gì phải mang
tiếng ác vào thân? Có lẽ Lưu Thanh không suy nghĩ kỹ càng, có thể là
đã nhận lệnh của Vệ gia, nhưng với gia phong mấy đời trung thần của
Thạch gia, thiên tử anh minh, ngôi vị thừa kế đã vững chắc mà muốn
Thạch gia theo Vệ gia mưu phản được ăn cả ngã về không thì tuyệt đối
không có khả năng.
Tháng Ba năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Trần nương nương
chuyển ý tứ của Công chúa Chư Ấp tới Lưu Triệt. Y trầm tư suốt đêm.
Đến ngày hôm sau, điện Tuyên Thất truyền ý chỉ ban hôn. Tháng Năm năm
Nguyên Đỉnh thứ tư, Công chúa Chư Ấp xuất giá. Trần A Kiều lấy thân
phận phi tần tối cao hiện tại ở cung Vị Ương đứng trên điện Tuyên Đức
cùng Lưu Triệt tiếp nhận lễ bái của Công chúa Chư Ấp và Phò mã.
Trần A Kiều nhìn Lưu Thanh mặc trang phục màu đỏ
bước lên xe hoa rời đi không quay đầu nhìn lại thì thở dài một hơi.
Nàng không thể không thừa nhận, khi người con gái cuối cùng mang huyết
thống của Vệ Tử Phu rời khỏi cung Vị Ương này thì lòng nàng cũng
có chút thoải mái hơn.
Hôn lễ của Công chúa Chư Ấp không được long trọng
bằng Vệ Trường công chúa xuất giá năm xưa nhưng dù sao cũng là công
chúa hoàng thất xuất giá nên có đầy đủ tất cả các nghi lễ. Tề
vương Lưu Cứ đi tận nước Tề làm phiên vương ba năm nhuốm bụi phong trần
về Trường An tham gia hôn lễ của tỷ tỷ ruột nhưng chỉ thoáng trông
thấy nhau trên điện Tuyên Đức, không có cơ hội gặp nhau lấy một lát.
Hôn lễ trong cung kết thúc, Lưu Cứ đến điện Tuyên Thất yết kiến phụ
hoàng. Ba năm không gặp, Lưu Triệt nhìn đứa con thứ quỳ dưới điện, Lưu
Cứ cũng cao hơn một chút, nét mặt trầm tư không còn vẻ ngơ ngác như
ngày mới đi đến đất phong.
“Đã trở về rồi”, Lưu Triệt nghĩ một lát rồi bảo,
“thì ở chơi thêm mấy ngày nữa. Đúng dịp tỷ tỷ của con xuất giá, con
hãy gặp nó nhiều hơn.”
Lưu Cứ khẽ cúi đầu, cung kính nói, “Đa tạ phụ hoàng
ân điển!”
“Bệ hạ”, nội thị ở bên ngoài điện khom người bẩm
báo, “Thái tử điện hạ cầu kiến.”
“Tuyên cho vào”, Lưu Triệt bình thản.
Lưu Mạch mặc bộ y quan thái tử bước vào điện, dập
đầu chào, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Nét mặt cậu toát lên vẻ
phấn chấn tự tin của tuổi thiếu niên, Lưu Cứ liếc nhìn cảm thấy
chói mắt, cúi đầu bái chào, “Thần tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Thôi nào nhị đệ”, Lưu Mạch thân thiện đáp.
“Phụ hoàng và Thái tử điện hạ có việc cần bàn,
nhi thần xin cáo lui trước”, Lưu Cứ nói, thấy Lưu Triệt ở trên điện
gật đầu liền lui ra. Cậu ra khỏi điện Tuyên Thất thì nghe thấy tiếng
Lưu Mạch ở trong điện, “Qua mấy hôm nữa thì phụ hoàng sẽ tuần du sông
Phần nên nhi thần đến để xin chỉ dạy chuyện giám sát đất nước.”
Ánh sáng rực rỡ ngoài điện chiếu lên trên người rất
nóng bức nhưng lòng Lưu Cứ vẫn thấy lạnh lẽo. Cậu bật cười khổ sở.
Năm xưa khi đi nhận phong đất Tề, cữu cữu đã nói rằng khôn ngoan không
lại được với trời, hiện giờ Vệ gia đang ở hoàn cảnh xấu nên không
cầu có công, chỉ cầu vô hại. Vì vậy, những năm qua ở đất Tề, cậu
luôn biểu hiện bình thường, cố gắng duy trì lãnh thổ được thanh bình
để không khiến cho Lưu Mạch nghi ngờ. Cậu vốn cho rằng nếu có một
ngày mình bộc lộ sự sắc bén vẫn giấu kín thì thiên hạ nhất định
phải lóa mắt, nhưng vừa rồi lại phát hiện khi bản thân còn ở ngưỡng
cửa trưởng thành thì người ấy đã thành thục. Trong những ngày tháng
ở đất Tề, cậu có nghe nói đến chuyện người phụ nữ ở điện Ngọc
Đường kia cho đứa con trai duy nhất của nàng vượt qua đại mạc đi sứ
Thân Độc. Khi đó cậu rất kinh ngạc, chuyện đó thật sự ngoài sức
tưởng tượng của cậu. Nhưng, quả là đi xa làm cho con người kiên cường
nhanh hơn bất kỳ danh sư nào dạy bảo. Bản thân cậu chỉ là bông hoa ở
cung Vị Ương được mẫu thân nuông chiều, lần đầu tiên nếm trải gió mưa
thì lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Tháng Sáu năm Nguyên Đỉnh thứ tư, cung Kiến Chương
được xây xong, hết tròn ba năm. Hôm đó ở điện Ngọc Đường Lưu Triệt
rất vui, nói, “Kiều Kiều có rảnh rỗi thì sang đó xem. Nàng chắc
chắn sẽ vui thích.”
Trần A Kiều không để ý, chỉ nói, “Lần này chọn cung
nữ mới, nhân tiện cho những cung nữ lớn tuổi trong cung Vị Ương về
nhà. Nếu trong cung quá nhiều cung nữ lớn tuổi thì sẽ tăng thêm oán
khí, cuối cùng tổn hại đến thiên hòa.”
“Những chuyện này cứ giao cho Kiều Kiều vậy.” Lưu
Triệt đang có tâm trạng tốt, lại không phải là việc gì lớn nên thuận
miệng đồng ý.
Trần A Kiều mời Kiến Chương lệnh đến hỏi, “Cung Kiến
Chương có bao nhiêu điện phủ?”
Kiến Chương lệnh cung kính bẩm, “Cung Kiến Chương có
mười ba ngôi ngoại điện, bốn mươi chín ngôi nội điện. Bệ hạ đã có
lệnh đặc biệt chuyển cung Trường Môn thành điện Trường Môn, là điện
chính trong các nội điện, lại dùng vôi cát trát tường, tất cả đều
làm như Trung cung.”
A Kiều cảm thấy rất bất ngờ, hỏi lại, “Thật không?”
Đến tối, Lưu Triệt từ điện Tuyên Thất trở về, trông
thấy bộ dạng buồn bã của nàng bèn triệu Lục Y tới hỏi, “Chủ nhân
của ngươi có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay nương nương triệu kiến Kiến Chương lệnh tới
hỏi chuyện, sau đó tâm trạng thì cứ u uất như vậy”, Lục Y cung kính
bẩm báo.
Lưu Triệt hiểu ngay, vẫy tay bảo Lục Y lui ra. Y chắp
tay thong thả bước vào, hắng giọng, “Thuở thiếu niên, trẫm đã từng
ước hẹn rằng nếu thành thân được với Kiều Kiều thì sẽ xây lầu vàng
cho nàng ở. Kiều Kiều còn nhớ chăng?”
Nàng ừ hữ không đáp, tất nhiên trong nàng nhớ mãi
lời hứa ngọt ngào đó nhưng khắc sâu hơn lại là cơn gió lạnh thấu
xương thổi xuyên qua phòng khi lời hứa đổ vỡ tan tành, nhìn xa xăm vô
tận vẫn chỉ thấy đau khổ tuyệt vọng không bờ bến.
“Nàng không muốn về điện Tiêu Phòng cũng không sao,
trẫm đã xây điện Kiến Chương cho nàng.” Y nhìn thẳng vào mắt nàng,
phát hiện thấy vẻ mặt nàng có chuyển biến rất nhỏ liền bịt kín
mắt nàng không cho suy nghĩ, hôn thật sâu lên môi nàng, thầm thì ước
hẹn, “Lần này trẫm đảm bảo rằng Kiến Chương sẽ không sụp đổ.”
Nàng khẽ lách người tránh ra. Lời thề lầu vàng rốt
cuộc có mấy phần giả dối, mấy phần thật lòng, lâu như vậy rồi thì
khó có thể kiểm chứng nổi. Đã bao nhiêu năm làm vợ làm chồng, nàng
thấy đối với người đàn ông bên cạnh này khi càng hiểu rõ lại càng
mê hoặc. Nàng đi cùng y qua hết cả thời niên thiếu, nàng đã chứng
kiến hầu như hết thảy cuộc đời của y, nàng tự cho bản thân đã hiểu
rất rõ. Nhưng khi gần trong tấc gang nàng lại phát hiện rằng thật ra
bản thân không hề hiểu y.
Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu cho tới bây giờ đã là
mười năm rồi. Nàng cho là với tính có mới nới cũ, có trăng quên đèn
thì y sẽ không chịu được nàng quá lâu, nhưng y lại chịu ở bên nàng
hơn mười năm. Tuy rằng mười năm đó chỉ bằng mặt mà không bằng lòng
nhưng lâu dần thì việc có y bên cạnh tựa hồ cũng thành một thói
quen. Hồi năm Lý Nghiên xuất hiện, cô ta trẻ trung như vậy, xinh đẹp như
vậy, nàng thật sự đã cho rằng y sẽ bỏ nàng. Tuy nàng không quá đau
buồn nhưng cuối cùng khi y lựa chọn ở lại với nàng, nàng lại cũng
không quá vui mừng. Từ đó về sau, giữa hai người mới có được một
chút lòng tin. Khi nàng mất đứa con ở Thượng Lâm Uyển thì khoảng
cách với y lại gần thêm, sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm vào y. Dựa
dẫm nhưng vẫn đồng thời đề phòng, đôi khi ngay cả bản thân nàng cũng
chẳng rõ nếu bây giờ y bỏ nàng thì người không chịu được là y hay
là nàng?
“Thật ra”, nàng cúi đầu, “Người không cần phải như
vậy.” Tâm hồn nàng đã dần bình lặng, nếu không phát sinh biến động
thì cuộc đời này sẽ cứ thế thôi. Nhưng nếu phát sinh biến động thì
nàng vẫn sẽ rời đi, dù có quyến luyến, có quay đầu nhìn lại nhưng
cuối cùng vẫn nhất quyết rời đi.
Ánh mắt Lưu Triệt thoáng qua vẻ lo lắng mơ hồ, “Trẫm
vui mừng thấy như thế.” Y siết chặt thêm vòng tay đang ôm eo A Kiều
khiến nàng đau, khẽ kêu lên một tiếng. Y giật mình, hơi nới lỏng vòng
tay nhưng vẫn còn ôm rất chặt. Nàng nhăn mày, thật ra cũng không tin
lời nói cung Kiến Chương là xây cho nàng. Lưu Triệt xây cung Kiến Chương
quá nửa vẫn là vì chính y, nhưng nàng vẫn tiếp nhận chuyện điện
Trường Môn.
Giờ khắc này nàng tựa vào trong lòng y, bỗng nhiên
rất muốn hỏi y một câu rằng nếu sớm biết có ngày hôm nay thì có
hối hận ngày đó đã tuyệt tình như vậy? Đến bây giờ, có đem cả thiên
hạ đến trước mặt thì nàng cũng không thể nào xóa nhòa hoàn toàn
chuyện quá khứ.
Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn không lên tiếng. Có một
số việc mà sức người không thể làm gì được.
Tháng Bảy năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Trần A Kiều chuyển
từ điện Ngọc Đường sang điện Trường Môn của cung Kiến Chương. Điện
Trường Môn tuy hạ từ cấp cung xuống cấp điện nhưng còn rộng lớn hơn
cả cung cũ. Từ ngoài điện nhìn vào, rèm che buông rủ ánh lên đủ các
loại màu sắc, đều là những màu mà Trần A Kiều ưa thích. Chỉ riêng
việc đem rừng trúc ngày trước nàng thích nhất trồng lại trong nội
viện, khi gió chiều ngày hè thổi qua chiếu bóng trúc lên rèm cửa sổ
bằng lụa mỏng gây cảm giác mát mẻ đã khiến nàng rất vui thích.
“Nghe cung nhân nói”, Mạc Vong trầm trồ, “cung Trường
Môn, à quên”, cô vội vàng bậm môi, “phải gọi là điện Trường Môn chứ,
vào lúc bắt đầu xây dựng thì đã đặt địa long rồi, dù mùa đông thì
nương nương cũng sẽ không bị lạnh. Bệ hạ đúng là thật lòng chăm sóc
nương nương từng ly từng tý.”
A Kiều liếc cô một cái, cười nhẹ như không, “Có phải
ngươi cũng muốn tìm một người như vậy? Dù sao cũng sắp tuyển cung nữ
mới, nếu ngươi muốn thì ta sẽ để cho ngươi xuất cung.”
“Nương nương đừng…”, Mạc Vong kêu lên khiến Mạc Thất
che miệng giấu đi nụ cười.
Trần A Kiều lườm nàng, “Cười cái gì?”
“Nô tỳ đang cười”, Mạc Thất không vừa, “nương nương
không chú ý sao? Vừa rồi nương nương đã nói một chữ ‘Cũng’.”
Nàng khẽ giật mình.