“Thì ra là thế”, Đông Phương Sóc phì cười, “Gặp nương
nương ta liền cảm thấy bệ hạ có một vị sủng phi như vậy ở bên cạnh
là điều may mắn.”
“Ta vẫn cho là”, Tư Mã Thiên khép mắt, “có thể được
sủng hạnh trở lại sau khi bị ruồng bỏ thì tất không tránh khỏi hiềm
nghi là quyến rũ mê hoặc quân vương.”
“May mắn là Tư Mã đã không viết như vậy trong sách
sử.”
“Đúng vậy”, Tư Mã Thiên tự giễu, “Trung Hoa mênh mông,
lịch sử hào hùng, không biết cả đời này ta có thể viết xong hay
không.”
Qua cửa Tư Mã phía tây cung Vị Ương trở lại điện
Ngọc Đường thì phải đi qua điện Thừa Hoa của Hình khinh nga. Trần A
Kiều ngồi trong long xa, nghe tiếng đàn ai oán vẳng ra từ điện Thừa
Hoa liền than khẽ: “Đánh mất thánh ân ngồi điện cũ, quay đầu nhớ mãi
tiếng đàn buông.”
“Nương nương”, Lục Y nghe không rõ, bèn hỏi, “Người
vừa nói gì vậy?”
“Không có gì”, A Kiều hỏi lại, “Lục Y, cung Kiến
Chương sắp xây xong chưa?”
“Cũng sắp rồi”, Lục Y đáp, “Tính ra cũng tròn ba
năm. Thành Liệt nói rằng bệ hạ ra lệnh không sợ tốn kém, chỉ cần
tinh xảo đẹp đẽ.”
“Như vậy”, Trần A Kiều gõ gõ vào song cửa, “khi xây
xong cung thì chắc phải tuyển cung nữ, nếu có thể cho một số cung nữ
lớn tuổi của cung Vị Ương ra ngoài thì cũng coi như là một chuyện
công đức.”
Sang xuân, qua tháng Ba là lễ trăm ngày của Đông Phương
Mi. Bấm tay tính ra đã tròn ba năm Công chúa Chư Ấp để tang. Một hôm,
Trần A Kiều lệnh xuống bảo mời Công chúa Chư Ấp đến điện Ngọc
Đường. Lúc Lưu Thanh tới, nhìn xuyên qua bức rèm che thấy Trần A Kiều
ngồi trên điện Ngọc Đường trang nhã phồn hoa với vẻ mặt thanh thản
thì nắm tay bất giác siết chặt trong ống áo rộng.
Lục Y đợi cho Lưu Thanh đi khỏi liền hỏi, “Nương nương,
người xem Công chúa Chư Ấp kia…?”
A Kiều nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, “Nếu đó
là đối tượng do Công chúa Chư Ấp đích thân lựa chọn thì ta nghĩ sẽ
chấp nhận.”
“Sao vậy?” Lục Y kinh ngạc thốt lên, “Thạch Triệt đâu
có gia thế hiển hách bằng vị hôn phu của Vệ Trường và Công chúa
Dương Thạch trước kia.”
“Nhưng Vệ gia cũng đã kém xa thanh thế một nhà năm
hầu tước năm xưa rồi”, A Kiều cười nhạt, “Nếu cô ta chọn người quá
hiển hách thì ta sẽ nghĩ như thế nào”, nàng nhìn về hướng điện
Tuyên Thất, khẽ nói thêm, “bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Nội sử đại nhân Thạch Khánh quản lý kinh đô, mặc
dù chức quan chưa vào hàng cửu khanh hiển hách nhưng chức vụ lại rất
quan trọng. Thạch Khánh đã từng làm sư phụ của Tề vương Lưu Cứ, mối
thâm giao đó có thể bảo vệ cho cô ta ở Thạch gia không phải lo nghĩ.”
A Kiều than một tiếng, khen ngợi, “Tiến có thể tấn công, lui có thể
phòng thủ, quả nhiên là thông minh.”
“Thế à”, Lục Y lo lắng hỏi, “Nương nương tính sẽ
thành toàn cho cô ta sao?”
“Tại sao lại không?” A Kiều hỏi lại. Nếu như trong
lòng Lưu Triệt còn chút thương xót con gái thì nàng cần gì phải mang
tiếng ác vào thân? Có lẽ Lưu Thanh không suy nghĩ kỹ càng, có thể là
đã nhận lệnh của Vệ gia, nhưng với gia phong mấy đời trung thần của
Thạch gia, thiên tử anh minh, ngôi vị thừa kế đã vững chắc mà muốn
Thạch gia theo Vệ gia mưu phản được ăn cả ngã về không thì tuyệt đối
không có khả năng.
Tháng Ba năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Trần nương nương
chuyển ý tứ của Công chúa Chư Ấp tới Lưu Triệt. Y trầm tư suốt đêm.
Đến ngày hôm sau, điện Tuyên Thất truyền ý chỉ ban hôn. Tháng Năm năm
Nguyên Đỉnh thứ tư, Công chúa Chư Ấp xuất giá. Trần A Kiều lấy thân
phận phi tần tối cao hiện tại ở cung Vị Ương đứng trên điện Tuyên Đức
cùng Lưu Triệt tiếp nhận lễ bái của Công chúa Chư Ấp và Phò mã.
Trần A Kiều nhìn Lưu Thanh mặc trang phục màu đỏ
bước lên xe hoa rời đi không quay đầu nhìn lại thì thở dài một hơi.
Nàng không thể không thừa nhận, khi người con gái cuối cùng mang huyết
thống của Vệ Tử Phu rời khỏi cung Vị Ương này thì lòng nàng cũng
có chút thoải mái hơn.
Hôn lễ của Công chúa Chư Ấp không được long trọng
bằng Vệ Trường công chúa xuất giá năm xưa nhưng dù sao cũng là công
chúa hoàng thất xuất giá nên có đầy đủ tất cả các nghi lễ. Tề
vương Lưu Cứ đi tận nước Tề làm phiên vương ba năm nhuốm bụi phong trần
về Trường An tham gia hôn lễ của tỷ tỷ ruột nhưng chỉ thoáng trông
thấy nhau trên điện Tuyên Đức, không có cơ hội gặp nhau lấy một lát.
Hôn lễ trong cung kết thúc, Lưu Cứ đến điện Tuyên Thất yết kiến phụ
hoàng. Ba năm không gặp, Lưu Triệt nhìn đứa con thứ quỳ dưới điện, Lưu
Cứ cũng cao hơn một chút, nét mặt trầm tư không còn vẻ ngơ ngác như
ngày mới đi đến đất phong.
Nàng ừ hữ không đáp, tất nhiên trong nàng nhớ mãi
lời hứa ngọt ngào đó nhưng khắc sâu hơn lại là cơn gió lạnh thấu
xương thổi xuyên qua phòng khi lời hứa đổ vỡ tan tành, nhìn xa xăm vô
tận vẫn chỉ thấy đau khổ tuyệt vọng không bờ bến.
“Nàng không muốn về điện Tiêu Phòng cũng không sao,
trẫm đã xây điện Kiến Chương cho nàng.” Y nhìn thẳng vào mắt nàng,
phát hiện thấy vẻ mặt nàng có chuyển biến rất nhỏ liền bịt kín
mắt nàng không cho suy nghĩ, hôn thật sâu lên môi nàng, thầm thì ước
hẹn, “Lần này trẫm đảm bảo rằng Kiến Chương sẽ không sụp đổ.”
Nàng khẽ lách người tránh ra. Lời thề lầu vàng rốt
cuộc có mấy phần giả dối, mấy phần thật lòng, lâu như vậy rồi thì
khó có thể kiểm chứng nổi. Đã bao nhiêu năm làm vợ làm chồng, nàng
thấy đối với người đàn ông bên cạnh này khi càng hiểu rõ lại càng
mê hoặc. Nàng đi cùng y qua hết cả thời niên thiếu, nàng đã chứng
kiến hầu như hết thảy cuộc đời của y, nàng tự cho bản thân đã hiểu
rất rõ. Nhưng khi gần trong tấc gang nàng lại phát hiện rằng thật ra
bản thân không hề hiểu y.
Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu cho tới bây giờ đã là
mười năm rồi. Nàng cho là với tính có mới nới cũ, có trăng quên đèn
thì y sẽ không chịu được nàng quá lâu, nhưng y lại chịu ở bên nàng
hơn mười năm. Tuy rằng mười năm đó chỉ bằng mặt mà không bằng lòng
nhưng lâu dần thì việc có y bên cạnh tựa hồ cũng thành một thói
quen. Hồi năm Lý Nghiên xuất hiện, cô ta trẻ trung như vậy, xinh đẹp như
vậy, nàng thật sự đã cho rằng y sẽ bỏ nàng. Tuy nàng không quá đau
buồn nhưng cuối cùng khi y lựa chọn ở lại với nàng, nàng lại cũng
không quá vui mừng. Từ đó về sau, giữa hai người mới có được một
chút lòng tin. Khi nàng mất đứa con ở Thượng Lâm Uyển thì khoảng
cách với y lại gần thêm, sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm vào y. Dựa
dẫm nhưng vẫn đồng thời đề phòng, đôi khi ngay cả bản thân nàng cũng
chẳng rõ nếu bây giờ y bỏ nàng thì người không chịu được là y hay
là nàng?
“Thật ra”, nàng cúi đầu, “Người không cần phải như
vậy.” Tâm hồn nàng đã dần bình lặng, nếu không phát sinh biến động
thì cuộc đời này sẽ cứ thế thôi. Nhưng nếu phát sinh biến động thì
nàng vẫn sẽ rời đi, dù có quyến luyến, có quay đầu nhìn lại nhưng
cuối cùng vẫn nhất quyết rời đi.
Ánh mắt Lưu Triệt thoáng qua vẻ lo lắng mơ hồ, “Trẫm
vui mừng thấy như thế.” Y siết chặt thêm vòng tay đang ôm eo A Kiều
khiến nàng đau, khẽ kêu lên một tiếng. Y giật mình, hơi nới lỏng vòng
tay nhưng vẫn còn ôm rất chặt. Nàng nhăn mày, thật ra cũng không tin
lời nói cung Kiến Chương là xây cho nàng. Lưu Triệt xây cung Kiến Chương
quá nửa vẫn là vì chính y, nhưng nàng vẫn tiếp nhận chuyện điện
Trường Môn.