Tranh Tranh tuy hoảng sợ, vẫn là cố gắng vớt vát chút cơ hội.
"Nương tử thỉnh minh giám, nô tì chính là không muốn giấu giếm ngài, mới nói ra."
Yến Bắc Nguyệt cười lạnh, hơi cúi người, bàn tay đeo hộ giáp bạc khẽ vuốt ve khuôn mặt của Tranh Tranh. Nàng ta rùng mình, từng đợt cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể. Nếu bị hủy dung, nàng nhất định không thể có khả năng trèo cao được nữa, không những vậy, sẽ là sau này xuất cung, vô phương gả đi.
"Nói thật cho bản dung hoa biết, ngươi từ nơi nào chui ra?"
Tranh Tranh run rẩy, nước mắt bất chợt trào ra, giàn giụa khắp khuôn mặt.
"Nương tử thỉnh tha tội. Nô tì bị người ta hạ độc, nếu như nói ra, thực sự là sẽ chết."
Yến Bắc Nguyệt lại tàn nhẫn cười.
"Ngươi nói cũng chết, mà không nói cũng chết. Tại sao ngươi không thể hiện chút giá trị nhỉ?"
Tranh Tranh mở to hai mắt, đầu liên tục dập thật mạnh xuống sàn.
"Nương tử, nô tì sai rồi, nô tì không nên có suy nghĩ không an phận. Nô tì có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, thỉnh ngài cứu nô tì."
Hương Vy lạnh lẽo quét mắt nhìn Tranh Tranh. Đám cung nhân này có điều không biết. Yến Bắc Nguyệt trước kia có bốn nha hoàn, bất quá đem vào cung không phải là hai người Hương Lan cùng Hương Vy nàng, mà là ba người, cung nữ còn lại kêu Hương Tuyết, là một cái hiểu biết y thuật cô nương. Nàng thực ra không phải thân phận nha hoàn, nhưng gặp nạn được Yến Bắc Nguyệt cứu, từ đó để trả ơn, liền đem thân phận biến thành nha hoàn thiếp thân đi theo Yến Bắc Nguyệt.
Hương Tuyết dựa vào quen biết được một nữ quan, trà trộn nhập cung, đổi tên thành Lam Tuyết, được phân đến Phụng Thần uyển (*) làm việc. Do vậy, đi lại rất nhiều, cũng quen biết được nhiều, đã tiếp cận một số cung nhân của Ngưng Ngọc điện, qua quan sát cùng lợi dụng thời cơ kiểm tra mạch, Hương Tuyết đã xác nhận, Ngưng Ngọc điện chỉ có duy nhất một cái thái giám bị hạ thuốc.
Yến Bắc Nguyệt cười nhạt, giọng nói lạnh như băng vô nhân tính vang lên: "Hương Vy, Hương Lan, gọi bà tử đem nàng ta ra ngoài."
Tranh Tranh lúc này hoàn toàn sụp đổ, vô vọng thét lên: "Nương tử, nương tử.."
Tiếng thét của nàng ta xa dần, cuối cùng biến mất hẳn, Hương Lan, Hương Vy cùng Tiểu Lý Tử nhìn nhau, cuối cùng Hương Lan lên tiếng: "Nương tử, cái tiểu cung nữ đó, cứ như vậy giết đi?"
Yến Bắc Nguyệt khóe miệng hơi nhếch.
"Liền kết thúc nàng, để kẻ đằng sau lộ ra. Bản dung hoa chính là không tin, Hiền phi kia đồng ý đứng nhìn một cái cung nữ sau khi làm việc cho mình xong, liền chủ ý bò lên giường hoàng thượng, nàng ta cũng nhất định không phải kẻ ngốc mà không nhìn ra dã tâm đầy lộ liễu kia của Tranh Tranh."
"Ý của nương tử là", Hương Lan cau mày, "tin tức của chúng ta sai?"
"Trong tay không có chứng cứ, không thể nói chắc. Bất quá các ngươi kiên nhẫn chờ đợi một chút, bản dung hoa tin tưởng kẻ đứng phía sau nhất định sẽ bại lộ."
* * *
Hiền phi thưởng thức ít điểm tâm nhỏ, có vẻ hài lòng với đường chưng tô lạc, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Trong cung gần đây có cái gì sóng gió?"
Cung nữ bên cạnh có chút buồn bã, không nghĩ đến Hiền phi nương nương vui vẻ một chút, lại hỏi này vấn đề, nàng lắc đầu: "Hồi nương nương, ngoại trừ vụ việc của Tranh Tranh, không có gì khác. Bất quá, Yến dung hoa làm như vậy, là đánh vào mặt chúng ta, người thực không ra tay sao?"
Hiền phi khóe miệng cong lên.
"Bổn cung tại sao phải làm như vậy? Nàng ta thay bổn cung tay dính máu, không phải tốt hơn a? Cung nữ có dã tâm, muốn trèo cao trong cung không ít, chúng ta lại không thể ngăn cản các nàng. Có điều, cung nữ có dã tâm muốn hại chủ tử như Tranh Tranh, chết đi liền đỡ dơ bẩn cung điện."
Cung nữ kia trong lòng vẫn buồn bực, chưa kịp nói gì, một tiểu thái giám đã hớt hải chạy vào, trông giống như bị ma đuổi, trên mặt cực kì xanh xao, xem ra đã chạy không chậm.
"Nương nương, nương nương.."
"Du dung hoa tỉnh rồi?"
Võ Giai Y một thân váy lụa trắng bước dọc theo con đường nhỏ, bước ra khỏi Song Nguyệt hồ, cười một tiếng khen nơi đây mát mẻ, xong đó kéo khóe miệng, trầm tĩnh nói: "Xem ra chính là tin vui của hậu cung. Thật tốt a! Đại Kiều, ngươi trở về chọn ra ít đồ tốt cùng dược liệu bồi bổ thân thể, đem đến cho nàng."
"Nô tì đã rõ."
Cung nữ Đại Kiều hành lễ tuân mệnh, Võ Giai Y lại tính toán một chút. Khương Xuân Liễu bây giờ tỉnh lại, chắc chắn sẽ gây cho hậu cung một đợt sóng gió dữ dội, bất quá nàng không thể biết trước chính mình sẽ có bị cuốn vào hay không, liền phải thể hiện bản thân không tranh không đấu trong đoạn thời gian này.
Mưu tính vì mình, lừa người dối quân.
* * *
"Hoàng thượng, Huệ phi nương nương cầu kiến.."
Thanh âm dè dặt của Phương Lâm khiến Tôn Gia Kính không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Hắn hỏi: "Có chuyện gì?"
Phương Lâm lựa lời, chậm rãi tâu: "Hồi hoàng thượng, hình như là liên quan đến Ngưng Hương cung."
Cũng không nói rõ là quý phi nương nương hay dung hoa nương tử.
Tôn Gia Kính không vội, hắn gác bút, đợi cho giấy Tuyên Thành khô hẳn, mới đem tờ giấy cuộn lại. Sau đó ra lệnh một tiểu thái giám cất đi nghiên mực, mới cho truyền Huệ phi.
Lý Phương mặc bộ quần áo màu hồng đào, một đầu tóc đen bím thành hai bím tóc dài phân ở bên tai làm thành một kiểu tóc rủ, hoàn toàn khác biệt so với thói quen búi tóc của các phụ nhân, lắc lắc cái eo nhỏ bước đi, những cánh bướm tinh xảo trên cây trâm hồ điệp lại khẽ rung rinh giống như đang bay lượn theo nhịp bước của nàng ta.
(*) Phụng Thần uyển: Viện làm nhiệm vụ quản lý vườn hoa của các cung trong toàn quốc, thuộc Tam viện của Nội vụ phủ.