Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 23: Bất nhân, bất nghĩa



"Tần thiếp tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."

Yến Bắc Nguyệt khiếp sợ tạ ơn, làm sao mà mới nhập cung chưa đầy một tháng đã thăng lên một phẩm? Còn có son hoa hồng. Những bông hoa hồng tốt nhất được thu thập, mỗi đóa hoa chỉ lấy hai ba cánh ở giữa, sau đó nghiền nát cách hoa, lại dùng vải mỏng lọc ra nước, đem nấu ba đến năm lần, sau đó đem bỏ vào trong hộp son, ngâm vào trong nước, chờ hoàn toàn thấm nước lấy ra phơi nắng, dưỡng nhan cực kì hiệu quả. Hoàng thượng đưa sang chỗ thái hậu, đại công chúa cùng quý phi mỗi người ba hộp.

Hiền phi kia, một mùa hoa hồng cũng chỉ có hai hộp, mà nàng, lại chính là được ban thưởng bằng Hiền phi.

"Thật khiến người ta thụ sủng nhược kinh!"

Lý Huệ phi trào phúng nói. Son hoa hồng nàng cũng chỉ có một hộp, ngay từ ban đầu đoán Yến Bắc Nguyệt được hoàng thượng cùng thái hậu xem trọng quả thực không sai. Thanh Linh đứng một bên còn phụ họa: "Nương nương, nô tì còn đi nghe ngóng đươc, Võ nương tử cũng chỉ từ bảo nghi thăng nửa phẩm lên tiệp hoa thôi, mà ban thưởng, là bình thường, không có quá nhiều đồ tốt như Yến dung hoa."

Lý Huệ phi lạnh lùng cười.

"Như vậy thì thế nào? Cũng là kẻ sắp chết, địa vị cùng đồ tốt chẳng còn nghĩa lí gì nữa rồi. Ngược lại, Lưu Linh Vân đúng là may mắn, từ một nha hoàn thông phòng lên quý nhân trong cung, hoài thai thăng đức dung, bây giờ lại lên đức nghi, chính là cao hơn một vài mới nhập cung phi tần rồi."

Thanh Linh khẽ cười.

"Vẫn sẽ không thể bằng nương nương của chúng ta cao quý vạn phần."

Huệ phi được vuốt mông ngựa, vui vẻ liếc nhìn Thanh Linh, đắc ý nói: "Ngươi càng ngày càng biết ăn nói. Quả nhiên chính là thân phúc của bản cung."

"Có điều, quả thực cũng lâu rồi hoàng thượng chưa đến chỗ bản cung. Xem ra sau khi giải quyết được đám nữ nhân kia, ta lại phải nhúng tay một chút rồi."

* * *

* * *

Canh gà rừng ninh vại bốc khói nghi ngút, vẫn không thể làm tâm tình Lục Hải Linh tốt hơn. Sau một khoảng yên lặng không nói, nàng đột nhiên cười lạnh, đem kết quả điều tra ném bay xuống đất.

"Bản uyển dung muốn nhập cung được yên ổn, không tranh không đấu, vẫn là bị người ta tính kế. Nếu các ngươi bất nhân như vậy, cũng đừng trách ta bất nghĩa. Huống hồ, ta vốn không hề có cái gì nghĩa a."

Giọng nói ở câu cuối trở nên mềm mại, vào trong tai đám cung nhân, giống như ác ma, có thể lột da xẻ thịt bọn họ bất cứ lúc nào.

Nàng đứng dậy, vuốt ve chén canh gà rừng, nói với Tề Anh: "Ngươi cầm cái kia thuốc, đem bỏ lại vào Lạc Oanh cung, chia đều trong các chỗ ở."

Tề Anh vâng dạ tuân mệnh, trong đầu lại một cái tê rần, vì sao kẻ đứng sau chuyện này lại có được thuốc của nàng cùng Khởi La? Còn đám Huệ phi, có thật là các nàng quay sang phản bội nàng cùng Khởi La không? Nếu quả thực như vậy, thì có bao nhiêu người biết được rồi? Nàng nếu bây giờ đem thuốc bỏ vào Lạc Oanh cung, liệu có bị các nàng vạch trần?

Tề Anh suy ngẫm lại, không có khả năng a! Nàng cùng Khởi La cũng đang nắm bí mật của đám phi tần đó, bọn họ chính là không điên.

Cho nên, khả năng cao nhất, lần này bị nhắm vào là Lục Hải Linh, không phải tiểu cung nữ như các nàng.

Tề Anh lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Màn đêm buông xuống, Yến Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn Tranh Tranh, ngược lại hẳn với vẻ ôn nhu dễ gần nàng hay thể hiện để nói chuyện với đám cung nhân.

Hương Vy đá Tranh Tranh một cái, phẫn nộ: "Ngươi đằng sau là cung nào? Còn không mau nói ra? Tiện tỳ nhỏ bé như ngươi, lại dám mơ tưởng lợi dụng chủ tử trèo cao, còn dám âm mưu hãm hại chủ tử?"

Tranh Tranh kêu một tiếng, ủy khuất: "Hương Vy tỷ tỷ, thỉnh ngươi minh giám, ta chính là trung thành một lòng với chủ tử, nào dám có suy nghĩ bậy bạ."

Lại quay sang Yến Bắc Nguyệt, ôm chân nàng, khóc lóc thảm thiết nói: "Dung hoa nương tử, cầu ngài làm chủ cho nô tì."

Yến Bắc Nguyệt tránh né bàn tay của Tranh Tranh, tựa như tránh né một thứ gì đó ghê tởm dơ bẩn vậy, nàng lại ra hiệu cho Hương Vy, Hương Vy hiểu ý, giơ chân đạp Tranh Tranh một cái.

"Tránh ra! Ngươi dám chạm bàn tay kinh tởm đó vào thân thể ngọc ngà của nương tử?"

Tranh Tranh bị đạp quỳ rạp ra đất, lại nghe một âm thanh dịu dàng cao vút cất lên: "Ngẩng đầu lên."

Tranh Tranh hít một hơi, run rẩy ngẩng đầu lên, không khỏi suy nghĩ. Chẳng lẽ vì nàng có ý nghĩ quá phận, dung hoa nương tử liền muốn hủy dung nàng?

Tranh Tranh thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu, mặt trái xoan, mày liễu, mũi ngọc tinh xảo, Yến Bắc Nguyệt trong bụng trào phúng cười lạnh, cũng chỉ có thể nói là thanh tú, đến nhị muội nhà nàng nàng ta còn không xinh đẹp bằng, trước mặt nàng mộng tưởng trèo lên giường với đế vương?

"Ngươi là từ cung Lạc Oanh phân đến đây?"

Yến Bắc Nguyệt một đôi mắt cong cong, nhìn xuống Tranh Tranh, không khỏi có chút ngạc nhiên khi thấy trong đôi mắt rất đẹp kia trở nên nhẹ nhõm. Nàng vờ thảng thốt: "Dung hoa nương tử thỉnh minh giám, nô tì quả thực là từ Lạc Oanh cung đi ra. Bất quá, là một lòng trung thành Ngưng Ngọc điện, sẽ không có liên quan gì Lạc Oanh cung kia."

Yến Bắc Nguyệt nhàn nhạt nhìn xuống phía dưới, khôi phục thần sắc lạnh lùng tàn nhẫn trước đó.

"Tranh Tranh, thực ra thì, bản dung hoa không nghĩ nếu ngươi thực sự là từ Lạc Oanh cung được phân đến đây, ngươi sẽ dễ dàng thừa nhận như vậy."

Tranh Tranh hoảng sợ, nàng cắn câu rồi.