Thái hậu tâm tình đang dần tốt hơn, bỗng nhiên tiếng thái giám lại vang lên, thông truyền Tôn Tình Thiên đến.
Tôn Tình Thiên mặc một bộ trang phục màu trắng thêu hoa, lộ ra vũ mị không ngờ tới. Nàng trước đây đều là mặc trang phục diêm dúa lòe loẹt, chủ yếu là màu đỏ, không nghĩ tớ khi mặc màu trắng nhìn lại quyến rũ như vậy.
Ngụy Huệ Nhụy nhíu nhíu mày, nàng ta rốt cuộc đã nhận thức được mấy cái sặc sỡ y phục kia không làm hoàng thượng hứng thú?
Tôn Tình Thiên bước vài bước vào trong điện, ngước nhìn lên đã thấy thái hậu lộ vẻ không vui, liền khó nhọc bước về phía trước, giống như cố gắng hết sức mới có thể hành lễ, sau đó nói: "Thái hậu nương nương tha tội, tần thiếp hôm trước sức khỏe không tốt lắm, đến thỉnh an muộn. Mong nương nương không trách tần thiếp không hiểu lễ nghĩa."
Sau đó, còn cố ý ho vài tiếng.
Thái hậu nương nương sắc mặt trầm đi, ý của Tôn Tình Thiên chính là nếu bà ta so đo với một phi tần, tức là tự làm hạ thấp bản thân. Ngụy Huệ Nhụy nhìn thấy không ổn, liền cho thái hậu một nấc thang: "Nguyên Hoàn quý tần cho dù sức khỏe không tốt, cũng không thể coi thường cung quy như vậy được, quý tần muội muội lần sau liền đừng như thế nữa."
Tôn Tình Thiên đang cho rằng Ngụy quý phi nói đỡ cho mình, cảm thấy khó hiểu, lại nghe thái hậu bỗng nhiên nói: "Thân là tần phi của hoàng thượng, dù có ốm bệnh cũng không được phép bỏ qua cung quy. Ngươi lại là cung tần phân vị cao nhất, ai gia có muốn niệm tình cũng khó, chỉ có thể phạt ngươi quỳ ở ngoài điện một canh giờ làm gương cho các cung tần khác thôi."
Tôn Tình Thiên mặt đầy khiếp đảm, hướng về phía thái hậu dập đầu: "Thái hậu nương nương tha tội, tần thiếp biết sai rồi. Xin thái hậu khoan dung lượng thứ."
Quỳ một canh giờ? Thân thể quận chúa tôn quý được bảo bọc từ nhỏ của nàng làm sao mà chịu đựng được thứ này?
Thái hậu mặt không đổi sắc, chỉ lặp lại hình phạt, còn không quên nói thêm: "Nguyên Hoàn quý tần, ngươi đừng làm khó ai gia nữa, ta cũng chỉ là vì hậu cung cùng mặt mũi của hoàng thượng. Nếu ngươi cứ như vậy, ai gia chỉ còn cách kêu người cưỡng chế ngươi ra ngoài quỳ, lúc đó bị xây xát gì đó, chính là ngươi chịu thiệt a."
Suy nghĩ một chút vì khối binh phù đang nằm trong tay Trung Nghĩa vương, bà ta lại nói: "Hay là thế này đi, ai gia chỉ để ngươi quỳ nửa canh giờ thôi, cũng xem như cảnh cáo hậu cung, ngươi thấy thế nào?"
Tôn Tình Thiên rất là muốn nói không, bất quá nàng ta dù thế nào cũng không quên quy củ, chỉ có thể cắn răng miễn cưỡng dập đầu: "Tạ thái hậu nương nương khoan dung."
Sau khi thái hậu để hai cái phi tử cùng Chung Tịch Dương lui đi, Tôn Tình Thiên vẫn còn đang quỳ. Bên ngoài Vĩnh Thọ cung rất đẹp, xung quanh còn có vườn đào, sắp đến thời điểm hoa đào nở rộ nhất, chắc chắn nơi đây sẽ cực kì đẹp mắt.
Ngụy Huệ Nhụy vẫn chưa bước lên liễn, nàng ta chậm rì rì đi, đợi đám nữ nhân kia đi cả rồi, mới bước đến chỗ Tôn Tình Thiên: "Nguyên Hoàn quý tần, ngươi có thể đứng lên được rồi."
Tôn Tình Thiên ngước mắt, xa cách đáp: "Quý phi nương nương, hiện tại ta vẫn phải quỳ. Nương nương trở về thong thả, thứ tần thiếp không thể tiễn."
Ngụy Huệ Nhụy vẫn một biểu cảm không đổi, nói: "Hiện tại đã ba khắc, gần được nửa canh giờ rồi, ngươi đứng dậy trở về, thái hậu sẽ trách tội sao?"
Tôn Tình Thiên không nói gì.
"Nếu Nguyên Hoàn quý tần cứ nhất định phải tuân thủ đúng quy củ như vậy, bổn cung liền trở về trước."
Tôn Tình Thiên hơi cúi đầu, miệng nói tiễn Ngụy quý phi, dư quang nơi khóe mắt lại không dấu vết quan sát nàng ta xoay người bước đi, sau đó khi liễn quý phi được mười thái giám khiêng đã khuất tầm mắt, Tôn Tình Thiên từ từ đứng dậy, để cung nữ dìu mình trở về.
*
Yến Bắc Nguyệt đi thỉnh an quý phi, một thân y phục lộng lẫy, biểu cảm tự nhiên không có gì đáng ngờ, khiến cho Ngụy Huệ Nhụy không khỏi có chút khó hiểu.
"Yến dung hoa, ngươi muốn bản cung tiến đến chỗ ngươi lục soát, không phải là đang tự gây bất lợi cho bản thân sao?"
Yến Bắc Nguyệt vừa mới ngồi xuống tú đôn đã bị hỏi đột ngột như vậy, không khỏi bất ngờ. Bất quá nàng vẫn là không thể hiện quá mức ngạc nhiên, chớp chớp đôi mắt mở to, vô tội nói: "Quý phi nương nương nói gì ta không hiểu, ngài có thể nói rõ hơn một chút được không?"
Ngụy Huệ Nhụy cười lạnh.
"Dung hoa muội muội lợi dụng bản cung làm nhiều việc như vậy, cũng âm thầm giúp đỡ chứ không xem bản cung như một con tốt thí, chúng ta hẳn là cùng thuyền rồi, không phải sao? Muội muội hà cớ gì phải giấu giấu diếm diếm, giả bộ như vậy trước mặt ta?"
Yến Bắc Nguyệt không ngờ Ngụy Huệ Nhụy lại nói thẳng ra như vậy, vẫn là cái vô tội bộ dáng, đôi mắt ngập nước yếu đuối ngước lên, trông giống như một con thỏ nhỏ đáng thương bị người ta bắt nạt: "Tần thiếp thực sự không hiểu nương nương đang nói gì, liệu ngài có thể nói rõ hơn một chút?"
Ngụy Huệ Nhụy: "..."
Nàng ta ban đầu chính là bị bộ dáng kia của Yến Bắc Nguyệt lừa, chột dạ tự hỏi liệu có phải là Yến dung hoa làm thực hay không. Nhưng nàng rất nhanh xâu chuỗi lại một lần nữa sự việc, phục hồi tinh thần, lặp lại câu hỏi: "Ngươi không phải là đang tự gây bất lợi cho bản thân sao?"
Yến Bắc Nguyệt không diễn kịch nữa, cười nhạt một tiếng: "Vậy nương nương chưa từng nghĩ đến trường hợp người bị bất lợi chính là ngài ư?"
Khuôn mặt Ngụy Huệ Nhụy, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không dấu vết trở nên tái nhợt.
Nàng là đang nghĩ, tiểu cô nương mới lớn này, sao có thể tính sâu đến vậy?