Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 39: Thanh giả tự thanh



"Tần thiếp nghĩ, hẳn nương nương cũng đoán ra ý nghĩa mảnh giấy đó, cũng đã đoán ra được chủ nhân của mảnh giấy. Vậy sao nương nương không nghĩ đến trường hợp nếu ngài dẫn người đến lục soát mà không tìm thấy gì đáng nghi, lúc đó nên giải thích với hoàng thượng như thế nào?"

Ngụy Huệ Nhụy đã khôi phục thần sắc, nhàn nhạt liếc xuống, không nhìn ra cảm xúc gì.

"Ngươi thực sự muốn lật đổ con cờ là bản cung ư?"

Yến Bắc Nguyệt cười nhạt. Một quý phi được hoàng đế ba phần yêu thích, bảy phần kính trọng, cư nhiên không có làm nàng thất vọng.

"Nương nương không hổ là nhất phẩm quý phi, rất thông minh tinh ý. Kẻ ta nhắm đến, xác thực không phải là ngài."

"Bản cung đoán, ta và ngươi, có lẽ có cùng kẻ thù."

Yến Bắc Nguyệt không đáp, trong đôi mắt tinh xảo tú lệ hiện ra ý cười.

Rất nhanh một ngày đã qua. Lúc này là sáng sớm, bình minh giống như làn khói, chiếu lên một đoàn người từ đại điện Ngưng Hương cung tiến vào Ngưng Ngọc điện. Dẫn đầu có ngự liễn cùng một đoàn tùy tùng hoành tráng, theo sau là còn có quý phi liễn cùng một đám cung nữ ma ma nhìn cực kỳ sắc sảo. Cùng đi, là một nữ nhân tư thái yểu điệu lung linh, Lục uyển dung Lục thị.

Thái giám tổng quản trong Ngưng Ngọc điện giống như bị bất ngờ, cuống quít mời đám người này ngồi, vội vội vàng vàng sai đám tiểu cung nữ dâng lên loại trà tốt nhất trong điện, đồng thời gượng cười nói: "Bệ hạ, quý phi nương nương, uyển dung nương tử, dung hoa nương tử của bọn nô tài vẫn còn chưa thức dậy-"

Hắn còn chưa nói xong, Ngụy Huệ Nhụy lạnh giọng cắt ngang: "Vậy thì ngươi gọi nàng dậy đi. Mọi hôm giờ này, chẳng phải nàng nên dậy rồi, sửa soạn đi thỉnh an bản cung sao? Vì cái gì hôm nay lại chậm trễ như vậy?"

"Vâng, nương nương nói phải, nô tài kêu người đi gọi ngay."

Sau đó quay đầu phân phó một cung nữ đi vào tẩm điện, ống tay áo vờ lén lút lau mồ hôi trên cái trán không có chút mồ hôi nào.

Gần một nén nhang trôi qua, Lục Hải Linh thể hiện có chút không kiên nhẫn, Yến Bắc Nguyệt liền đi ra. Mái tóc nàng được búi sơ, phía sau nhìn vẫn hơi tán loạn, mặc y phục mùa hè mới làm, cực kỳ đơn giản, còn hơi xộc xệch, cho thấy nàng cũng vội vàng. Vốn Tôn Gia Kính biết nàng ở trong điện không có thói quen mặc đồ quá hoa lệ, có thể ngầm hiểu nàng không ngờ được hắn sẽ đến.

Hoặc là nói, nàng cố ý làm như vậy.

Nhưng hắn vẫn im lặng, không vạch trần nàng. Tôn Gia Kính muốn xem xem, đám phi tần của hắn lại muốn bày trò gì.

"Hoàng thượng vạn an, quý phi nương nương kim an."

Lục Hải Linh cũng đứng dậy.

"Dung hoa nương tử kim an."

Tôn Gia Kính phẩy phẩy tay, ý nói nàng miễn lễ, sau đó nghiêm túc nói: "Yến dung hoa, từ chỗ quý phi nói, chính là có người bảo nàng cất giấu đồ không đúng, vi phạm cung quy. Trẫm không muốn quy tội oan cho bất cứ ai, hôm nay đến đây lục soát, nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng về lời đồn kia."

Yến Bắc Nguyệt thầm nghĩ cái tên hoàng đế này quả thực lúc nào cũng nhanh chóng đi vào chuyện chính, không dây dưa sang vấn đề khác, ngây thơ chớp chớp mắt: "Tần thiếp hiểu. Hoàng thượng muốn lục soát, quý phi nương nương lại là chủ vị Ngưng Hương cung, đến đây cũng không có gì bất ngờ. Nhưng mà, uyển dung muội muội vì cái gì đến đây? Là để xem kịch vui sao?"

Lục Hải Linh: "..."

Cũng quá thẳng thắn rồi đi.

Bất quá nàng ta còn chưa có cơ hội mở miệng, Ngụy Huệ Nhụy đã nói ngay: "Yến muội muội không biết đó thôi. Tin tức ngươi phạm vào cung quy là từ Chiêu Hạ điện mà ra. Có điều ngươi cũng đừng tức giận, Lục uyển dung cũng chỉ làm theo quy định mà thôi, chắc chắn không có ý gì khác."

Lục Hải Linh vò nát khăn tay. Ngươi nói hay lắm! Còn biết đổ thêm dầu vào lửa. Chính cung nữ của chính điện Ngưng Hương cung đến báo nàng cùng đi xem kịch hay, bây giờ lại đổ hết trách nhiệm sang nàng. Hoàng thượng lại còn ngồi đây, phân vị của nàng so với quý phi thấp hơn, cũng không dám mở miệng thanh minh.

Yến Bắc Nguyệt làm ra một bộ dáng 'thì ra là thế', mỉm cười thanh thuần.

"Tần thiếp đã rõ, vậy bây giờ tần thiếp không làm phiền bệ hạ cùng nương nương làm chính sự nữa."

Tôn Gia Kính thấy vậy, ra hiệu đám cung nhân đi vào lục soát.

Chừng hai khắc sau, một thái giám hớt hải cầm một bọc quần áo cùng một phong thư chạy ra.

"Hoàng thượng, quý phi nương nương, uyển dung nương tử, tìm thấy một bọc quần áo nam nhân cùng một lá thư tình."

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường. Lục Hải Linh trong lòng mang theo hả hê khi người gặp nạn, Ngụy Huệ Nhụy thì ngược lại, nàng ta không hiểu Yến Bắc Nguyệt muốn làm cái gì?

Không có ai đang bình thường, còn được sủng ái, thăng phân vị một lần đã lên một phẩm, gia thế chẳng tệ chút nào, bỗng nhiên tự thắt cổ tự sát.

Chẳng lẽ có kẻ biết kể hoạch nàng ta, sau đó liền giăng bẫy?

Trái lại, Yến Bắc Nguyệt rất bình tĩnh thong dong, một bộ dáng không thẹn với đời, quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, bọc quần áo cùng phong thư này không chứng minh được cái gì. Thỉnh hoàng thượng minh xét, điều tra rõ ràng chuyện này."

Lục Hải Linh che miệng cười: "Dung hoa tỷ tỷ, chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn vớt vát cái gì đây? Bọc quần áo nam nhân ở trong phòng ngươi, phong thư kia cũng ở trong phòng ngươi, rõ ràng là rõ ràng như thế nào?"

Yến Bắc Nguyệt khóe miệng không dấu vết nhếch lên. Vội vàng quá đi! Nàng ta không nhịn được nữa rồi?

Nàng trầm giọng, hướng Lục Hải Linh lạnh lùng: "Thanh giả tự thanh (*), thay vì ở đó nói người khác như vậy, ngươi nên chờ xem ý của hoàng thượng. Còn nữa, bản dung hoa cùng ngươi cũng chưa thân đến mức để ngươi gọi một tiếng 'dung hoa tỷ tỷ'."

Lục Hải Linh bị làm mất mặt, hừ nhẹ một tiếng, cấp Yến Bắc Nguyệt một cái trừng mắt, ngước nhìn về phía Tôn Gia Kính, đợi hắn mở miệng.

Sắp chết đến nơi còn ra vẻ. Đợi đến lúc bị mang tội danh thông dâm, phế bỏ phân vị dung hoa này, xem ngươi có còn mạnh miệng được nữa không? Đến lúc đó, nàng nhất định phải tìm cách hành hạ nàng ta.

(*) Thanh giả tự thanh: Là vế đầu trong câu "Thanh giả tự thanh, tục giả tự tục" (Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay).