Tâm Ly rót một ly khổ qua trà cho Yến Bắc Phương cùng Yến Bắc Nguyệt, sau đó cẩn thận lui qua một bên. Yến Bắc Nguyệt hơi cười.
"Chúc mừng tam muội, ngươi quả thật có phúc khí nha."
Yến Bắc Phương trên mặt xuất hiện một tầng ửng đỏ, thẹn thùng cười với Yến Bắc Nguyệt.
"Tỷ tỷ chê cười rồi.."
Yến Bắc Phương chậm rãi thưởng trà, trong mắt vài phần lạnh lẽo. Nàng nữ nhi của bình thê, đại nương lại rất quan tâm nàng, dù không được phụ thân xem trọng, nhưng vẫn là đích tiểu thư mà hạ nhân không dám chọc vào. Chuyện trong phủ, Liên di nương nói gì với Yến Bắc Phương, đừng tưởng nàng không tường.
"Tam muội, di nương hẳn là rất muốn muội được sủng ái a."
"Đại tỷ, tỷ nói cái gì vậy chứ! Muội không dám có phúc phần phần đó đâu. An an ổn ổn sống là được rồi."
Yến Bắc Nguyệt biết nàng ta đang cảnh giác, gật đầu, khóe mắt loan loan nói: "Tỷ cũng chỉ là hỏi như vậy, muội cần gì phải ngượng ngùng như vậy. Hầu hạ hoàng thượng là vinh hạnh của chúng ta, bất quá người làm nương nào chẳng phải cũng mong nhi nữ mình được tốt, không phải sao?"
Yến Bắc Phương mặt hơi sầu lo, nháy mắt với đại tỷ nhà mình, thấp giọng: "Tỷ tỷ, cẩn thận một chút, vạn nhất bị nghe thấy.."
Yến Bắc Nguyệt không nói, nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ một ngày nào đó nếu tam muội cùng nàng trở thành kẻ thù, Yến Bắc Nguyệt sẽ không một chút dao động mà giải quyết nàng. Nhìn cái khuôn mặt kia, nếu như không phải tin tưởng tuyệt đối vào thông tin của nương và đại nương, có lẽ sẽ chính là tin lời Yến Bắc Phương nói.
"Thanh Linh, ngươi đoán, đêm nay hoàng thượng sẽ lật bài tử của ai?"
Huệ phi hỏi câu này, đối với cung nhân khác, phỏng chừng sẽ nói nô tì hay nô tài không rõ. Thâm cung khó lường, các chủ tử không có ai là muốn kẻ nô tài của mình thông minh hay chính mình cả. Nhưng là Thanh Linh đi theo nàng ta từ thời hoàng thượng còn tiềm để, rất không kiêng dè.
"Chủ tử nương nương, nô tì phỏng đoán hẳn là Yến uyển nghi. Nàng thân là tỷ tỷ Yến phương dung, tuy nô tì không biết nàng được thái hậu cùng hoàng thượng coi trọng ở điểm nào, nhưng nàng đúng là rất được coi trọng."
Huệ phi khóe miệng cong cong.
"Bổn cung cũng nghĩ như ngươi, đáng tiếc thánh ý khó lường, cũng chỉ có thể chờ thôi."
"Nương nương, ngài thế nào lại suy nghĩ nhiều? Một đám nữ nhân, hoàng thượng cũng chỉ tuân theo quy tắc trước giờ của hậu cung ở lại chỗ người mới, cùng lắm là mới mẻ cảm giác sủng ái vài người, cũng không thể ảnh hưởng đến ngài."
Huệ phi trợn mắt liếc Thanh Linh.
"Ngươi thì hiểu gì chứ? Ta bất quá cũng đã nghĩ như vậy, nhưng nhìn lại xem, Yến phương dung tài nữ trứ danh, Yến uyển nghi có dấu hiệu được coi trọng, Dịch uyển nghi có ca ca làm tướng quân, Võ bảo nghi tuyệt thế khuynh thành, Du bảo nghi sau lưng thế lực lớn. Còn không phải có Tôn bảo nghi kia đường muội hoàng thượng, Nguyên Hoàn quận chúa sao?"
Thanh Linh tay cầm chén chè đậu đỏ, lại vội vàng đặt xuống bàn gốm hoa nâu bên cạnh, ghé vào sát Huệ phi thì thầm: "Nương nương, hay là ngài-"
Huệ phi lại gạt đi: "Không vội. Nếu như có uy hiếp, chúng ta liền xử lí kẻ đó, không thì cứ ngồi yên ngư ông đắc lợi đã."
Trời tối sớm, Khiêm Tâm điện thắp sáng từng chuỗi đèn lồng màu đỏ, báo hiệu cả điện cực kì kinh hỉ. Ngược với dự đoán của Thanh Linh cùng Huệ phi, đêm nay hoàng thượng thị tẩm Võ Giai Y.
Võ Giai Y nghiêng nước nghiêng thành, nổi tiếng loan mi tú mục, phấn diện đào tai. Phương Lâm trong lòng kịch liệt cảm thán. Ngày một sủng hạnh tài nữ trứ danh, ngày hai sủng hạnh tuyệt sắc giai nhân, hoàng thượng đúng là hưởng thụ nha. Về phần Tôn Gia Kính, hắn lại cảm thấy bia ngắm như thế này quả thực hợp lí rồi, đêm mai liền mau đến Ngưng Ngọc điện.
Ánh bình minh xán lạn, Yến Bắc Nguyệt nhàn nhạt nhìn danh sách lễ vật Hương Lan đưa đến để mình kiểm tra, tựa hồ không có chút nào để tâm.
"Liền thêm cho Võ bảo nghi hai trâm ngọc phỉ thúy, gối lông chồn nhung cùng lược sừng tê giác một chi."
Hương Lan nghe xong, vâng một tiếng, ngay lập tức phân phó cung nữ đi làm. Hương Lan là một trong bốn cung nữ thân cận của Yến Bắc Nguyệt, đi theo nàng nhiều năm, cực kì thông minh lanh lợi. Nàng phân phó cung nhân đi làm chút việc, rất nhanh trong phòng chỉ còn mỗi nàng cùng Yến Bắc Nguyệt.
"Nương tử, sớm hôm nay đại phu nhân gửi thư đến, nói ngài.. nói ngài liền cản đường tam cô nương một chút."
Yến Bắc Nguyệt khô khan bật cười. Quả nhiên là đại nương, làm khó làm dễ hài tử của tiểu thiếp nhiều năm liền, đến khi nàng ta nhập cung, vẫn là không tha.
"Đại nương hẳn là nhận được tin tức từ nhân mạch ngầm cài trong cung đi. Ngươi viết thư nói người hảo hảo yên tâm!"
"Nhưng nương tử ngài!"
"Hương Lan, đại nương không có nữ nhi, liền hết mực yêu thương hài tử của bình thê như ta. Nhận ân huệ bao nhiêu năm, cũng nên thể hiện chút giá trị rồi. Sau lưng người còn có một nhà thượng thư đấy. Muốn có chống lưng? Liền ngoan ngoãn nghe lời chủ mẫu hầu gia đi. Chỉ còn một ngày ta được đại nương ủng hộ, liền sẽ có được cuộc sống tốt."
Vừa có nhà mẹ đẻ là Hoài Nam hầu, lại có đại phu nhân xuất thân cao giúp sức, thêm một cái nhà ngoại thương nhân, nàng còn sợ gì đời sau khổ nhọc?