Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 247: Đêm thất tịch gia đình vui vẻ ~! ! ! !




"Y Bảo!" Thần Hi vọt vào phòng ngủ, liếc mắt liền nhìn thấy Y Thần đang đứng ở bên giường, nước mắt đầy mặt.
Trong khoảnh khắc đó lòng của cô cũng đau đớn theo, Y Bảo trừ bị tiêm khi ngã bệnh, cho tới bây giờ không có tự nhiên khóc như vậy đâu, bé vẫn luôn là tiểu thiên sứ vui vẻ nhất nhà, chuyện gì có thể khiến bé thương tâm như thế?
"Y Bảo! Tới mẹ ôm! Đã xảy ra chuyện gì nói cho mẹ nào!" Cô bỏ túi xách xuống, ôm Y Thần vào trong ngực, hôn mặt đầy nước mắt của Y Thần.
Trước đó ở trong điện thoại khóc lớn hô to Y Thần muốn mẹ, ngược lại vào lúc này lại không có phản ứng gì, không biết tại sao, trong đầu bé một cái ý nghĩ chợt lướt qua, người này đã không còn là mẹ của bé rồi. . . . . . Vì vậy, bé cũng sinh ra một chút ngăn cách đối với Thần Hi, bé vốn dự tính, nhào vào trong ngực Thần Hi kích động gọi mẹ nhưng trong nháy mắt cũng không có. . . . . .
Thần Hi thấy Y Thần trầm mặc không nói, trong lòng càng thêm khó chịu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lên lau nước mắt cho bé, lại cùng bé đụng chạm chóp mũi, "Y Bảo, nói cho mẹ, cuối cùng con làm sao thế? Ai khi dễ bảo bối nhà chúng ta?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Y Thần chu chu lên, một bộ dạng giống như lại muốn khóc, cũng không giống lúc trước, giống như cục bông nhỏ cọ cọ trong ngực cô.
Ánh mắt Thần Hi rơi vào người Tả Thần An, cũng mơ hồ đoán được là xảy ra chuyện gì, dùng khẩu hình miệng hỏi, "Y Thần biết rồi?"
Tả Thần An và Tả Tư tuyền đồng thời gật đầu một cái.
Cô không khỏi thở dài, đứa bé nhạy cảm này. . . . . .
Không khỏi ôm Y Thần chặt hơn, kéo cái đầu nhỏ của bé ôm vào trong lòng ngực mình, như ôm Y Thần lúc mới sinh nhẹ nhàng mà đong đưa, "Được rồi, Y Bảo không nên khó chịu, có mẹ đây. Trước kia không phải Y Bảo đã nói? Y Bảo là bảo bối của mẹ, mẹ cũng là bảo bối của Y Bảo, Y Bảo có bí mật nhỏ cũng sẽ nói cho mẹ , vậy bây giờ Y Bảo là không cần mẹ bảo bối nữa rồi sao? Mẹ sẽ khó chịu đấy. . . . . ."
Thần Hi vừa nói như thế, Y Thần đã khóc òa lên, ôm cổ của Thần Hi khóc không thành tiếng, "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Y Bảo vẫn còn là bảo bối của mẹ sao?" Rõ ràng mẹ đã không còn là mẹ bé nữa rồi. . . . . .
Nghe lời nói ngây thơ của Y Thần, trong lòng Thần Hi đau xót, cũng ôm đầu Y Thần mà khóc, "Đứa nhỏ ngốc! Đương nhiên là phải rồi! Y Bảo vĩnh viễn là bảo bối của mẹ! Mẹ cũng vĩnh viễn là bảo bối của Y Bảo!"
Giống như, lại tìm được cảm giác được mẹ sủng ái, Y Thần ôm cổ của Thần Hi thật chặt, không bao giờ buông tay nữa, "Y Bảo muốn mẹ. . . . . . Mẹ mang Y Bảo đi đi. . . . . . Y Bảo không muốn ở chỗ này. . . . . ." Y Thần cũng không có nghe hiểu những gút mắc của người lớn, chỉ là trực giác không thích nơi này, ít nhất là hiện tại không muốn cùng ông ngoại bà ngoại ở chung một chỗ. . . . . .
"Được! Mẹ mang Y Bảo về nhà! Chúng ta đi!" Cô vừa mới nói xong, lại sửng sốt, mang Y Bảo về nhà? Trở về đâu đây? Trở về nhà họ Tống sao? Trong lòng bất giác thở dài. Nhưng, bất luận như thế nào, hôm nay trước tiên nên thỏa mãn nguyện vọng của tiểu bảo bối đã, lúc này rời đi rồi lại nói!
Cô ôm Y Thần đứng dậy, nói với thần An và cha, "Con vẫn là mang bé đi thôi, công việc phải từ từ làm!"
Tả Thần An nhìn Y Thần ngày thường thân thiết với mình nhất lúc này lại đáng thương nằm ở trên vai Thần Hi, trong lòng giống như bị đao cắt, vậy mà, anh trừ bất đắc dĩ, không thể làm cái gì khác? Y Thần mới vừa nói, ghét anh, muốn anh tránh ra. . . . . .
Thần Hi lại nhìn cha một cái, cha cũng không nói gì, coi như là ngầm cho phép, vì vậy ôm Y Thần rời đi.
Tới phòng khách, Tiêu Hàn đã ngồi thẳng, mắt thấy Thần Hi ôm Y Thần đi ra ngoài, đuổi theo bóng lưng của cô hỏi một câu, "Con mang Y Thần đi đâu?"
Thần Hi xoay người lại, còn chưa kịp mở miệng, từ trong phòng ngủ đã truyền ra tiếng nói của Tả Tư Tuyền, "Bà còn muốn tiếp tục quản cái gì đây?"
Tiêu Hàn vừa nghe, cũng không dám nói nữa, nước mắt lần nữa chảy xuống.
"Mẹ, con mang Y Thần ra ngoài ở mấy ngày." Thần Hi nói xong cũng đi ra cửa.
Cô chân trước vừa đi ra ngoài, Tả Thần An chân sau cũng từ phòng khách đi về phía cửa chính. Trong lòng Tiêu Hàn biết con trai nhất định rất hận mình, trong lòng khó chịu mà lại không cam chịu, không nhịn được gọi con trai, "Thần An. . . . . ."
Bước chân Tả Thần An dừng một chút, vẫn không có quay người lại, chỉ lạnh lùng nói một câu, "Cái nhà này, ai còn có thể ngốc nghếch lưu lại? !"
Rồi sau đó, dùng tiếng đóng cửa rung trời đáp lại lời của mẹ.
Nước mắt Tiêu Hàn giàn giụa nhìn về phía Tả Tư tuyền, chồng của bà, nhưng, Tả Tư Tuyền cũng chỉ nhìn bà một cái, liền đi tới thư phòng.
"Tư Tuyền. . . . . . Tôi thật sự . . . . . ." Tiêu Hàn không cam lòng đuổi theo bóng lưng của ông, một câu nói còn chưa nói hết, Tả Tư Tuyền đã vào thư phòng, hơn nữa còn đóng cửa thư phòng lại.
Lại là tiếng đóng cửa!
Tối nay bà hận nhất là tiếng đóng cửa!
Y Thần đóng cửa! Thần An đóng cửa! Ngay cả người chồng thương yêu bà nhất cũng cho bà một tiếng đóng cửa vang dội!
Bà đứng trong căn phòng trống trải, nước mắt như vỡ đê, liên tục rơi xuống.
Trên bàn ăn, cơm tối phong phú chưa có dấu hiệu động vào, đã lạnh lẽo. . . . . .
Rời đi Vân Hồ, Thần Hi mang theo Y Thần, cũng không biết nên đi đâu, cô nói muốn mang Y Thần về nhà, nhưng đâu mới là ngôi nhà thuộc về cô và Y Thần đây? Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hỏi Y Thần, "Y Bảo, chúng ta đi nhà ông nội Thái có được hay không? Nghe nói mấy ngày nay trong đại viện có tuyết rơi, chúng ta có thể ở trong đại viện chơi ném tuyết, còn có thể cùng em trai em gái trong đại viện nặn người tuyết! Còn có anh Tiểu Bàn! Như thế nào?"
Y Thần suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ừ!"
Thần Hi đi về phía cổng đại viện, trên đường, cô đều đang suy tư, phải làm thế nào để nói rõ ràng chuyện này cho Y Thần đây, như thế nào mới để Y Thần đối mặt sự thật đây.
"Y Bảo, mẹ có thể thương lượng với con một chuyện không?" Thần Hi thử cùng Y Thần khai thông, Y Thần thích người khác xem bé như người lớn mà đối đãi, hơn nữa bé cũng thích người trong nhà cùng bé thương lượng mọi chuyện.
Y Thần không có trả lời, một đôi mắt to có chút cảnh giác nhìn cô.
Cô không khỏi có chút khẩn trương, tay cầm tay nhỏ bé của Y Thần không khỏi nắm chặt, "Y Bảo, thật ra thì cậu út và mợ út. . . . . ."
"Không cần! Y Bảo không muốn nghe!" Vừa nghe thấy tên hai người này, Y Thần liền kháng cự kêu to.
Thần Hi không thể làm gì khác hơn là ngừng nói, được rồi, không cần nóng nảy, từ từ thôi. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Tả Thần An cũng mở cửa xe ra, trên đường lái xe về nhà, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại, chuyện xảy ra tối nay cứ từng chuyện từng chuyện ở trong đầu anh không ngừng tái hiện.
Y Thần khóc thút thít, mẹ không ngừng giải thích, nước mắt Thần Hi, giống như ma quỷ không cách nào xua đi được, không ngừng ở trong đầu anh luân phiên tái hiện, ngay cả từng lời nói cũng không quên một chữ từng câu từng câu tái diễn.
Hơn nữa Y Thần khóc lóc kể lể làm cho anh đau lòng không thôi.
"Cậu út không những là cậu út mà còn là ba?"
"Không, cậu út không phải là ba! Cậu út là cậu út!"
"Mẹ! Y Bảo muốn mẹ!"
"Con chán ghét cậu út! Cậu út tránh ra!"
Anh đạp thắng xe, dừng lại ở ven đường, một quyền đánh lên còi xe, xe phát ra một tiếng ré dài.
Không khỏi lại nghĩ tới câu nói đó lại làm cho lòng anh càng đau lòng hơn —— mẹ!
Bởi vì quan tâm, bởi vì kính yêu, cho nên thương thế này mới đau đớn như vậy!
Từng hình ảnh ở trong đầu anh không ngừng chồng chéo lên nhau xuất hiện, từ nhỏ mẹ đã dắt tay của anh đi qua vô số con đường, lúc anh ngã bệnh mẹ trắng đêm không ngủ canh giữ ở trước giường anh, anh không chịu ăn cái gì, lúc đó mẹ sẽ chạy đôn chạy đáo tìm những sách dạy nấu ăn khác đổi những bữa ăn đa dạng phong phú cung cấp thêm dinh dưỡng cho anh, lần đầu tiên anh đeo lên khăn quàng đỏ mẹ đã rất kiêu ngạo nở nụ cười, anh học Piano, lần đầu tiên ở trước mặt người khác đánh đàn chính là vào ngày sinh nhật mẹ, anh nhớ mẹ hạnh phúc đến nỗi thiếu chút nữa đã khóc. . . . . .
Những mảnh trí nhớ tốt đẹp về mẹ kia, thật sự là mẹ của ngày hôm nay sao?
Tim của anh, nứt ra một khe hở, máu tươi cũng theo khe hở đó trào ra . . . . . .
"Ở trong lòng con mẹ chính là người là người như vậy sao?"
"Con chất vấn mẹ, mẹ không đau lòng sao?"
"Tư Tuyền, tôi không có. . . . . . Tôi thật sự không có. . . . . ."
Những lời này của mẹ, lần nữa vang lên ở bên tai anh, anh đột nhiên giật mình một cái, giống như sáng tỏ thông suốt . . . . .
Vội vàng ở chung quanh sờ xoạn điện thoại, sau khi tìm thấy liền nhấn một số điện thoại, "Alo, là tôi! . . . . . . Tra cho tôi một chuyện. . . . . . Cảnh sát đã tra xét hơn mười ngày còn chưa có kết quả. . . . . . Các người đi tìm đi! Hiệu suất sẽ nhanh hơn một chút! Trong lòng ta có chút manh mối, cần các người chứng thực, càng nhanh càng tốt! Ừ. . . . . ."
Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, điện thoại di động của anh liền vang lên, người gọi là. . . . . . Khả Tâm. . . . . .
Anh do dự một chút, tận lực để cho mình bình tĩnh lại, "Alo, Khả Tâm."
"Thần An, anh ở đâu?"
". . . . . . Anh về nước rồi. Ở Bắc Kinh." Anh đi gấp, còn chưa có nói cho Khả Tâm.
Trong nháy mắt bên kia không có âm thanh.
"Khả Tâm?" Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Em ở đây. . . . . ." Cuối cùng cũng có hồi âm, giọng nói có chút run rẩy, "Anh. . . . . . Còn có thể quay lại đây sao?"
Anh hơi trầm mặc, "Khả Tâm. . . . . ."
"Thần An! Đừng nói!" Diệp Khả Tâm bị giật mình dường như cắt đứt lời anh, "Thần An. . . . . . Bắc Kinh, là buổi tối sao?"
"Đúng vậy. . . . . ."
"Bầu trời bao la của Bắc Kinh có sao không?"
Anh nhìn cửa sổ bên ngoài một chút, "Mây rất dầy, không thấy được."
"Thần An. . . . . . Bên này là buổi sáng rồi. . . . . ." Giọng nói của cô sâu kín, "Thần An, hôm nay em vào phòng phẫu thuật. . . . . ."
"Thật xin lỗi, anh nhớ, nhưng là anh. . . . . ." Đúng vậy, hôm nay Khả Tâm vào phòng phẫu thuật, nhưng vào lúc không thể cầu toàn mọi chuyện, anh lựa chọn trở lại bên cạnh vợ con.
"Thần An. . . . . .Phẫu thuật có thể thành công sao?"
"Có thể! Nhất định có thể! Bác sĩ nói tỷ lệ thành công rất lớn!"
"Thần An. . . . . . khi tỉnh lại, người đầu tiên em nhìn thấy, sẽ là anh sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.