Con ngựa chạy mãi vào trong rừng, Lâm Linh ngẩng đầu lên, để mặc cho những giọt băng sương
lạnh lẽo đập vào mặt mình. Nàng thúc ngựa chạy nhanh hết mức có thể, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng được gặp hắn.
Đến lúc
những tia nắng bình minh vừa lên, Lâm Linh rốt cuộc cũng tìm được sườn
núi nơi bản doanh đóng quân, lá cờ đang tung bay trên kia chính là biểu
tượng đội quân Arthur mà Lâm Linh vô cùng quen thuộc! Đột nhiên nàng cảm thấy hô hấp và trống ngực mình nhanh hơn, một lần nữa lại thấy vô cùng
hưng phấn và kích động. Nàng tưởng tượng vẻ mặt của hắn khi gặp nàng sẽ
như thế nào……
Nàng ra roi thúc ngựa vọt nhanh tới cửa bản doanh.
Kiềm chế tâm tình đang kích động, nàng nhanh chóng xoay người xuống
ngựa, chạy thẳng vào trong bản doanh.
“Này, ngươi là ai! Lập tức
đứng lại!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đâu lọt vào tai, Lâm
Linh nghiêng đầu nhìn lại, không khỏi nở một nụ cười thư thái, nhiệt
tình phất tay về phía người nọ:“Lamorak, tôi đã trở về!”
Nhưng Lamorak lại như không nhận ra nàng, nhìn chằm chằm nàng hỏi:“Ngươi là ai? Sao lại biết tên của ta?”
Lâm Linh bật cười:“Lamorak, không ngờ người nghiêm túc như cậu cũng có lúc biết đùa giỡn. Được rồi, đừng đùa nữa, Arthur đâu?”
Sắc mặt Lamorak càng trầm xuống:“Nói giỡn cái gì? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ngược lại Lâm Linh cười càng lớn hơn:“Lamorak, sao cậu lại còn giả bộ nữa,
sao tôi trước đây lại không nhận ra được thiên phú này của cậu nhỉ?”
“Nữ sĩ kia, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Ánh mắt của hắn cực kỳ xa lạ.
Nhìn vẻ mặt dường như không phải nói đùa của hắn, Lâm Linh thoáng mơ hồ, có
vẻ không giống như là diễn trò, hơn nữa tên này trước giờ cũng chưa hề
nói giỡn lần nào, chẳng lẽ sọ hắn cháy nên hỏng rồi?
“Được rồi,
đừng đùa nữa, tôi muốn đi gặp Arthur.” Mặc dù nàng hơi nghi hoặc, nhưng
vì vội vã muốn gặp Arthur nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đi thẳng lên
phía trước.
“Xoát –” Đột nhiên hắn rút trường kiếm ra, ngăn trước mặt nàng,“Mặc dù ta không rõ thân phận của ngươi, nhưng nếu ngươi còn
lại gần bản doanh nữa, thì cho dù ngươi có là nữ nhân, ta cũng sẽ không
khoan nhượng.”
“Cậu điên rồi, Lamorak!” Lâm Linh nhìn mũi kiếm
chỉ cách mình có vài cm, không khỏi bắt đầu có chút tức giận. Xem ra sọ
não tên kia thực sự cháy hỏng rồi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang bầu trời bao la.
Cơ thể Lâm Linh hơi run động, tầm mắt lướt qua Lamorak rơi lên người thiếu niên tóc vàng mà nàng hằng đêm mong nhớ kia. Ánh mắt nàng run rẩy dừng
lại trên người hắn, dường như cảm thấy mọi thứ trên đời đột nhiên trở
nên tốt đẹp, như lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng trên đời, như đang chờ
một đóa nụ hồng nở rộ, như cả ánh mắt và lnh hồn đều bị hút vào nơi đó.
Nàng thậm chí còn nghĩ giây tiếp theo đó, hắn sẽ cau mi, dùng vẻ mặt không
cho là đúng che dấu đáy lòng vui sướng, sau đó tức giận mở miệng:“Đồ
ngốc, sao lại về sớm như vậy?”
Nàng đã đoán đúng, quả nhiên hắn nhíu mày, nhưng sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ, vô cảm hộc ra ba chữ:“Ngươi là ai?”
Lâm Linh hít sâu một hơi, khí trời mùa thu mang theo cảm giác lạnh băng,
tâm tình ấm áp lúc nãy còn ở huyết tủy đã dần mất đi, để hàn khí chạy
dọc toàn thân.
Chẳng lẽ Arthur hắn cũng đang nói đùa sao?
“Arthur…… Trò đùa này không vui chút nào.” Nàng bất an nhẹ giọng nói.
“Nữ nhân ngông cuồng kia, sao ngươi lại dám gọi thẳng tên của bệ hạ!” Lamorak ở một bên trầm giọng nói.
“Rốt cuộc các ngươi bị làm sao vậy? Arthur, tôi là Lâm Linh đây mà!” Nàng
thất kinh nhìn bọn họ,“Các ngươi đừng dọa ta, Lancelot đâu? Khải đâu?
Đặc Lý Ti đâu? Bọn họ đâu?”
“Nữ nhân này vậy mà lại biết rõ tên
của tất cả kỵ sĩ ở bên cạnh ta.” Ánh mắt Arthur càng thêm khó
lường,“Chẳng lẽ ngươi là mật thám của La Mã.”
Lời nói của hắn như một mũi tên bắn vào đầu nàng, giọng nói Lâm Linh bắt đầu run rẩy Lâm
Linh:“Arthur, chẳng lẽ não cậu cũng bị hỏng rồi à, sao tôi có thể làm
mật thám được! Tôi là Lâm Linh, chính là Lâm Linh đây mà! Chẳng lẽ các
người không nhận ra tôi?”
“Làm sao bệ hạ có thể nhận ra một kẻ mật thám như ngươi!” Từ bản doanh bước ra một thiếu nữ trẻ xinh đẹp.
Trong đầu Lâm Linh như có một cái gì đó nổ tung,mỹ nhân đang đứng bên cạnh Arthur chính là— Guinevere!
Tiếng vọng của hắc công tước đột nhiên vang lên bên tai nàng:“Arthur xuất
chinh còn mang theo cả công chúa Guinevere vừa mới đính hôn của mình.”
“Nghe nói vị Arthur vương này rất thích vị hoàng hậu tương lại này, lúc xuất chinh còn mang theo cả nàng bên người.”
Sao lại thế này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều không nhận ra nàng?
“Bệ hạ, nữ nhân kia thật khác chúng ta, tóc đen mắt đen, xem ra phần lớn
khả năng chính là mật thám, hay là chúng ta cứ bắt nàng lại rồi tra hỏi
sau.” Guinevere thuận tay khoác chiếc áo choàng lên người Arthur, giọng
nói lại vô cùng dịu dàng,“Khí trời lạnh như thế, bệ hạ cẩn thận cảm
lạnh.”
Sắc mặt Arthur thoáng hoà hoãn, nhìn nàng:“Cho nàng theo ra chiến trường thật là vất vả cho nàng rồi.”
Guinevere mỉm cười:“Tỷ tỷ cho thiếp theo chàng xuất chinh, không phải chính là
muốn thiếp chăm sóc cho chàng sao? Chúng ta cũng sắp thành vợ chồng rồi, cần gì phải khách khí như vậy?”
Nghe được câu nói sau cùng của
Guinevere, nàng như bị bàn ủi ủi ngang qua người, toàn thân như bị thiếu đốt, Lâm Linh nắm chặt nắm tay, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt. Cơ
thể như bị ngâm trong hồ băng, lạnh tận tận xương tủy, khiến ngay cả hô
hấp cũng vô cùng khó khăn. Trong nháy mắt, nàng đã mất đi tất cả dũng
khí để hỏi.
Mọi thứ quá đột ngột và bất ngờ, nàng không thể tiếp nhận nổi.
Đúng lúc đó, một con ngựa bay nhanh tới, thắng lại trước bản doanh, hắn còn
chưa xuống ngựa thì đã mở miệng:“Bệ hạ, viện quân của Lancelot và Khải
đêm nay sẽ tới đây.”
Vừa nghe giọng nói này, Lâm Linh căng thẳng
trong lòng, ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi ngẩn đầu lên, nhìn phía người
nọ. Vẫn là mái tóc màu rám nắng tán loạn ấy, màu mắt xanh ngọc bích mê
người tựa như ánh trăng.
Chính là Gawain đại thúc!
Đối
phương dường nưh cũng chú ý tới ánh mắt của nàng, vừa bước xuống ngựa
vừa mỉm cười với nàng:“Vị nữ sĩ trẻ tuổi này là từ đâu tới vậy? Tại sao
lại ở đây?”
Lâm Linh hoàn toàn tuyệt vọng…… Ngay cả đại thúc cũng không nhận ra nàng. Tiểu Lan cùng và Khải cũng không ở đây…… Nàng thật
sự muốn biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…… Ai có thể nói cho nàng
biết đi?
Nàng buồn bã gục đầu xuống, ánh mắt lơ đãng xẹt qua
Arthur, thấy rõ một vật trên người hắn thì hai mắt đột nhiên sáng ngời,
tiến lên hai bước, chỉ vào đó, giọng nói hỗn loạn,“Arthur, cậu không thể không nhận ra tôi đúng không? Cậu vẫn mang cái đai lưng này mà? Cậu vẫn còn nhớ cái đai lưng này là do tôi làm đúng không? Cậu vẫn còn nhớ ý
nghĩa của cái ký hiệu đó chứ? Không phải cậu đã nói rồi sao? Người có
thể tặng đai lưng cho cậu phải là người yêu cậu nhất……”
“Ngươi im miệng cho ta, mật thám.” Guinevere đột nhiên cắt đứt lời của nàng,
nhìnt hẳng vào mặt nàng, khinh miệt dương môi, bàn tay trong nháy mắt
vung lên, tát mạnh vào mặt nàng.
Một cú bạt tai không được chuẩn
bị cứ thế hạ xuống, cảm giác đau rát và nóng bỏng khiến đầu óc Lâm Linh
trong phút chốc trở nên trống rỗng.
“Đúng là bọn La Mã cho người đến đây quấy rối sao?” Guinevere lại giơ tay.
“Được rồi được rồi, nói thế nào thì cô ấy cũng là một nữ nhân.” Gawain không
biết từ khi nào đã đứng chắn trước mặt nàng,“Công chúa điện hạ, hình như gần đây tính tình ngài không được tốt.”
Lâm Linh đỡ lấy mặtkhó tin nhìn tên quốc vương trẻ tuổi kia, nhưng đập vào mắt chỉ là thần sắc vô tâm của hắn.
“Áp giải cô ta vào.” Hắn lạnh lùng xoay người, bóng lưng trước mặt nàng dần trở nên mơ hồ.
“Đứng lại! Arthur!” Nàng phẫn nộ giãy dụa, cố gắng ngẩng đầu lên, hét to về
phía hắn:“Tôi là Lâm Linh đây mà! Cậu tỉnh lại đi, Arthur!”
Cho
dù có quên đi mọi thứ cũng không thể quên đi bản thân, cho dù có nghi
ngờ mọi thứ cũng không thể nghi ngờ chính mình. Nàng không cam lòng mình bị vứt bỏ như vậy, thật sự không cam lòng. Thế giới trước mắt nàng đột
nhiên mất đi màu sắc, chỉ còn lại hai màu trắng đen. Môi nàng run rẩy,
cả thân thể nàng cũng run rẩy như vừa mới rơi xuống hầm băng. Luồng bi
thương trong lòng không ngừng lan tràn, như núi cao biển lớn không ngừng bao phủ chính mình.
--- ------ ---------
Gió lạnh thổi
qua thân thể đơn bạc của nàng, nàng cắn chặt môi, trong miệng hòa tan
mùi máu tanh. Nàng cảm nhận được sự đau đớn quanh quẩn trên má phải, và
đôi mắt ẩm ướt nóng hổi đang bị gió thổi khô đi. Cho dù sự dịu dàng
không còn tồn tại, nhưng sự đau đớn nơi trái tim lại nổi lên từng đợt
sóng.
Yêu chính là lựa chọn tự hành hạ lẫn nhau, cho dù ý thức
không còn ở đây, cũng có thể chứng kiến mọi thứ, chỉ là như vậy, nhưng
cũng đủ để khiến một người hoàn toàn bị chết đi. Thích một người, chính
là được gần người đó như nàng bây giờ. Gần như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên khiến nàng bật khóc trong thống khổ.
“Cho dù như vậy, ngươi vẫn lựa chọn tin tưởng đối phương sao? Lâm Linh……”
Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón mọi khó khăn phía trước. Có lẽ sẽ có nhiều thứ
khiến ngươi không thể nào chịu đựng được, có lẽ sẽ khiến ngươi thống khổ bi ai, thậm chí còn có thể đưa ngươi vào tận cùng của sự tuyệt vọng,
cho dù như vậy, ngươi vẫn chọn tin tưởng đối phương sao? Lâm Linh……
Không hiểu sao những lời nói của Mặc Lâm lúc trước lại quanh quẩn trong đầu
nàng. Nàng chôn vùi đầu mình vào đầu gối, thầm đọc lại câu trả lời của
mình một lần nữa.
“Nhất định. Cho dù có xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ tin tưởng hắn như hắn đã tin tưởng ta.”
Thần từng nói với người ta rằng: Ta chữa thương cho ngươi, cũng chỉ để làm
hại ngươi; Ta sủng ái ngươi, cũng chỉ để trừng phạt ngươi. Từng có hạnh
phúc, sẽ có thống khổ.
Như vậy, tất cả mọi thứ vừa rồi là gì đây?
Nàng lại ngẩn đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trăng vẫn tròn vành vạnh sáng rỡ treo
trên bầu trời, ánh sáng yếu ớt mông lung, chiếu sáng một dêm dài đằng
đẵng, buồn chán.
Arthur…… Lòng nàng lại gọi thầm tên hắn một lần
nữa, như làm như thế thì có thể sẽ tiếp thêm dũng khí cho nàng, vô luận
có rới vào tình cảnh nào, cũng có thể kiên cường bước tiếp, chờ đợi ánh
sáng sẽ xua tan bóng đêm.
Cho dù là có chuyện gì xảy ra.