Ánh bình minh báo
hiệu một ngày mới đen tối, bốn phía an tĩnh đến mức khiến người ta hít
thở không thông. Màn đen phía chân trời như tấm lụa, xuất hiện lưa thưa
vài tia sáng, gia tăng không ít độ sáng cho bầu trời âm u, nhưng cũng
tăng thêm một phần quỷ dị. Lâm Linh suốt một đêm không ngủ, trên tròng
mắt xuất hiện vài đường tơ máu.
Qua một đêm suy tư, nàng cũng dần tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ ngợi, vấn đề nàng nghi hoặc thì nhiều lắm.
Tại sao chỉ có những người bên cạnh Arthur mới bị mất đi trí nhớ, mà
phía bên hắc công tước thì vẫn nhớ kỹ nàng nhỉ? Chẳng lẽ trò chơi xảy ra vấn đề gì? Trước tình huống hỗn loạn này, người duy nhất biết cách giải quyết có lẽ chỉ có Mặc Lâm.
Trong lúc nàng đang cân nhắc có nên
đi tìm Mặc Lâm hay không, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng người,
theo đó là tiếng “cạnh” của cánh cửa bị mở ra!
Thiếu niên anh
tuấn xuất hiện ngoài cửa có một đôi mắt màu bụi, như một bông hoa cô độc nở rộ trên vách đá, toả sáng hương thơm mị hoặc lòng người.
“Tiểu Pars, sao cậu lại tới đây!” Lâm Linh chấn động.
Parsifal như đã thay đổi thành một người khác, vẻ mặt tối tăm nhìn nàng:“Là công tước đại nhân bảo ta tới cứu cô.”
Lâm Linh giật mình:“Hắn? Cứu ta?‘
“Bớt sàm ngôn đi, còn không mau nhanh theo ta.” Parsifal tức giận bắt lấy ống tay áo của nàng, kéo nàng ra khỏi phòng.
Nhìn thái độ ác liệt của tiểu Pars, Lâm Linh đã hiểu rằng hắn đang bị mặt ác khống chế.
“Tôi chưa hề nói là muốn đi theo cậu.” Bả vai nàng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
“Ý kiến của cô vô dụng, ta chỉ phụng lệnh công tước.” Ánh mắt Parsifal đột nhiên chợt tắt, khinh miệt kéo khóe miệng,“Xem ra bọn họ cũng có chuẩn
bị.”
Lời hắn vừa dứt, mấy chục binh sĩ đứng canh trong góc liền vọt lên, vây Lâm Linh và Parsifal ở giữa.
“Bệ hạ, thiếp nói không sai chứ, nữ nhân này chính là mật thám của La Mã,
nếu không, sao hắc công tước lại cho người tới cứu nàng ta chứ?” Giọng
nói sắc nhọn của Guinevere phá tan màn đêm yên tĩnh.
Lâm Linh
ngẩng đầu lên, thấy Arthur chậm rãi đi ra từ phía sau bọn binh lính, hắn cũng đang nhìn nàng và Parsifal. Vẻ mặt khinh thường của hắn làm tráu
tim nàng đau đớn.
Môi của hắn mân chặt thành một đường thẳng, hiện rõ vẻ lãnh khốc.
“Bắt lấy bọn chúng.”
Nói thì chậm, đến thì nhanh. Parsifal rút nhanh thanh kiếm bên hông, triển
khai kiếm pháp, ánh mắt lạnh lùng thong dong. So với mấy tên lính kia,
kỹ thuật kiếm pháp của hắn cao hơn, những đường kiếm hoa mỹ của hắn cho
thấy hắn được chỉ giáo vô cùng chuyên nghiệp, hắn quơ kiếm nhẹ nhàng như yến, liên tiếp né tránh lẫn tấn công, không tốn chút sức lực nào đâm về phía đối phương.
Lâm Linh thừa dịp hỗn loạn chạy nhanh về phía Arthur.
Nàng không cam lòng, không cam lòng xuất hiên trước mặt hắn nhưng lại tỏ ra
là không quen biết, không an lòng nhìn hắn cứ như vậy mà quên hết tất
cả.
“Arthur……” Nàng nhỏ giọng mở miệng, trong lòng run lên cảm giác thương cảm lẫn đau khổ.
Hắn nắm chắc thanh trường kiếm trong tay, ánh sáng trên lưỡi kiếm lóe lên
lộng lẫy, đôi mắt tím tản ra hơi thở lạnh lùng. Nàng muốn chạm vào cánh
tay của hắn, nhưng lại cảm thấy vô cùng xa xôi
“Arthur…… Thật sự…… Thật sự không nhận ra tôi?” Lâm Linh cố chấp lại gần thêm bước nữa.
Giờ phút nàng không còn thấy vẻ say đắm và dịu dàng trong mắt đối phương nữa, ngực trái nàng chưa bao giờ đau đớn đến thế.
Đột nhiên trong lúc đó, một cơn lạnh buốt như điện giật vụt tới, nàng cả kinh, cánh tay che trước mặt.
Quốc vương trẻ tuổi nắm thanh trường kiếm trong tay, dừng lại. Màu bạc sắc
bén của mũi kiếm dừng lại trước mắt nàng, chói lọi mà lãnh khốc.
Mũi kiếm chưa chạm vào người nàng, nhưng nàng đã cảm thấy như linh hồn mình đã bị đâm xuyên qua, lạnh lẽo, rồi khuếch tán ra từng bộ phận trên cơ
thể. Đôi tay ấm áp kia, đôi tay ấm áp đã từng khiến nàng rất an tâm, bây giờ toàn bộ, đang cách nàng rất xa.
Tại sao?
Lại có một
cảm giác quen thuộc với nàng như vậy? Ánh mắt Arthur dừng lại trên người cô gái tóc đen, đáy lòng dâng lên một tia yết ớt và mãnh liệt, thong
thả rung động, một âm thanh khiến hắn quên đi luôn cả hành động của bản
thân.
Parsifal thừa dịp chém ngã hai gã kỵ sĩ đánh mắt về phía
Lâm Linh một cái, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an khó hiểu.
Hắn hoàn toàn không hiểu được ý nghĩ trong đầu của nàng, hoàn toàn không biết nàng đang tính làm gì, một ý nghĩ vút qua, hắn lập tức bay tới
người nàng.
“123, mau đến bên cạnh ta!” Hắn rống lên một câu.
Lâm Linh mím môi, dường như không nghe thấy những lời nói đó, đột nhiên bắt lấy mũi kiếm sắc nhọn, sự đau đớn trong lòng bàn tay dường như nàng
chẳng cảm thấy, từng giọt máu tươi đỏ sẫm đẹp đẽ chậm rãi rơi xuống,
rơi xuống. Tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại, cơ thể của nàng lung lay, đôi chân không còn đứng vững được nữa, đổ người về phía trước.
Arthur không tự chủ vội vàng thu kiếm, nhưng mũi kiếm này đã xuyên qua vai
phải vốn đang bị thương của cô gái tóc đen kia, thân kiếm dính những
đường máu dài, rồi quay về trạng thái yên tĩnh vốn có của nó.
Thân ảnh Parsifal chớp cái bay tới trước nàng, duỗi tay bắt lấy nàng.
Nhìn cô gái kia ngã vào trong lòng của tên thiếu niên, đầu và bụng của
Arthur đột nhiên quặng thắt. Một mảnh ký ức xẹt nhanh qua đầu hắn, một
giọng nói thì thầm bên tai, rất hoài niệm, rất ấm áp, nhưng bây giờ, lại vô cùng thống khổ và đau đớn. Đợi đến lúc hắn hoàn toàn tỉnh táo, thiếu niên kia đã đoạt được một con ngựa, ôm cô gái chạy ra khỏi bản doanh.
Arthur nặng nề đặt thanh kiếm sang một bên, mấy đầu ngón tay cảm thấy lạnh
lẽo, hắn cúi đầu nhìn mấy vệt máu hồng còn đọng ở trên thân kiếm, nhìn
chăm chú thật lâu, đột nhiên có cảm giác muốn khóc, một cảm giác chua
xót lan tràn từ nơi sâu nhất của trái tim.
--- ------ ------ ------ --------
Quân doanh Hắc công tước Duagloth.
Lúc Parsifal ôm Lâm Linh đang bị thương bất tỉnh tới trước mặt, Duagloth
cảm thấy nơi sâu nhất của trái tim dâng lên một cảm giác nho nhỏ gì đó.
Cảm giác xa lạ này khiến hắn thoáng hoang mang, e ngại.
“Đây là có chuyện gì?” Hắn khẽ nhíu mi.
Parsifal thuật lại tóm tắt mọi chuyện, rồi thối lui sang một bên.
Mới vừa rồi hắn ôm Lâm Linh trốn ra khỏi quân doanh Arthur, dọc đường đi
máu vẫn không ngừng chảy, sau đó thì rơi vào hôn mê. Đó là lần đầu tiên
hắn cảm thấy hoang mang và bất lực như thế, từ khi hắn bị mặt ác khống
chế tới nay, chưa từng trải qua cảm giác đó.
Để cố thoáng khỏi cảm giác kỳ quái này, hắn quyết định dời lực chú ý sang chuyện khác.
“Công tước đại nhân, ngài định khi nào thì lại khai chiến với England? Nếu
còn tiếp tục ở trạng thái giằng co như vậy, chỉ sợ chúng ta cũng khó có
thể nắm chắc phần thắng. Viện quân của Arthur đêm nay sẽ tới, có lẽ
chúng ta nên rút về La Mã trước.”
Duagloth không nói gì, chỉ bảo hắn lui ra ngoài trước.
Chờ sau khi hắn ra ngoài cửa, Duagloth nhanh chóng thay nàng tẩy rửa vết
thương, lại một lần nữa giúp nàng băng bó. Có lẽ là do đau đớn, Lâm Linh bắt đầu khôi phục ý thức, nàng mở mắt nhìn thấy người đang băng bó cho
mình thì chẳng tỏ ra thái độ gì, chỉ mệt mỏi xoay người, vẫn thấp giọng
nói một câu:“Cám ơn!”
Duagloth khẽ giật mình, rồi lại không tự
chủ vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào người. Ngoài dự tính của hắn,
nàng chỉ như một con mèo nhỏ yếu ớt không hề giãy giụa. Tay hắn nhẹ
nhàng an ủi trên lưng nàng, có cảm giác như từng dòng mạch máu đang chảy rần rật dưới tay hắn. Sau đó, hắn cảm thấy hai vai nàng đang run lên
nhè nhẹ.
Bất giác, Lâm Linh khóc lên, nước mắt chảy như suối, như một đứa trẻ bị người khác bắt nạt.
Vô luận là Arthur không nhận ra nàng, hay dùng kiếm chĩa thẳng vào nàng,
nàng cũng nhịn xuống không khóc một giọt. Vậy mà bây giờ nước mắt lại
không khống chế được rơi xuống mãnh liệt, ngay cả nàng cũng không hiểu
rõ rốt cuộc là tại sao.
Tại sao lại mềm yếu trước mặt địch nhân như vậy.
Đôi mắt bạc của Duagloth xẹt qua một tia thương tiếc, lập tức dùng sức ôm
chặt nàng, chỗ lồng ngực không biết là tiếng tim đập của người nào,
nhưng lại có một cảm giác yên bình, trong nháy mắt như lạc vào mộng.
Hắn không hiểu, rốt cuộc vì cái gì mà hắn lại cảm thấy bi thương đến thế.
Vì vậy, giọng nói vốn cường ngạnh của hắn giờ đây lại dịu dàng bên tai nàng:“Lâm Linh, cùng ta cùng nhau về La Mã thôi.”
La Mã. Nghe được cái tên này, cơ thể Lâm Linh khẽ run lên, cho dù có cố
gắng lắc đầu thì cũng bõ công trong bóng tối thế này, nàng như đang chôn chính mình vào trong vũng bùn. Cái gì cũng không muốn thấy, cái gì cũng không muốn nghe.