Một ngọn gió lạnh
thổi tỉnh Vân Phong. Nàng được đặt nằm trên một chiếc giường lớn xinh
đẹp, kinh ngạc nhìn một vòng chung quanh, trên vách tường được treo đầy
những bước tranh đậm sắc tôn giáo, những ngăn tủ phủ lụa vàng, đơn giản
mà không kém phần cao quý. Nàng không thay y phục, cận thận bước xuống
giường, phát hiện cửa sổ không biết từ khi nào đã bị mở rộng một cách kỳ lạ, từng ngọn gió lạnh băng thổi vào cửa sổ, từng mảnh rèm lụa trắng bị gió thổi tung bay bay theo gió. Ngoài cửa sổ là một bầu trời tối đen
không thấy điểm cuối.
Có lẽ cũng không muốn nghĩ gì nữa, chỉ cần cứ ngủ như vậy, muốn vô thức trốn tránh đi.
Nhưng đôi khi ngủ lâu quá, lại không phân được rõ đâu là cảnh trong mơ đâu là cảnh thực tại.
Cho dù có tỉnh lại, lại cũng cảm thấy giấc mơ kéo tới hiện thực, mà sự thật cũng không đáng yêu như vậy.
Nhưng nếu không tỉnh lại, thì sự thật cũng không thể nào được tiếp diễn.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao gầy xuất hiện sau lưng nàng.
Cảm nhận được khí tức đè nén từ phía sau, cho dù Lâm Linh không quay đầu lại, cũng biết người tới là ai.
“Trông ngươi đã khá hơn nhiều.” Giọng nói trầm thấp của Duagloth không nghe ra bất cứ tình cảm gì.
“A, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Nàng nghe thấy giọng nói yếu ớt thổi
qua cổ họng mình,“Ta tưởng tiểu Pars đã nói cho ngươi biết chứ, Arthur
bọn họ đã không nhận ra ta, cho nên ta cũng đã không còn giá trị lợi
dụng nào đối với ngươi. Tại sao ngươi lại còn muốn dẫn ta tới La Mã?”
“Bọn chúng có nhớ ngươi hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần ta nhớ rõ
ngươi là được.” Hắn bước đến cạnh nàng,“Danh tiếng cô gái sư tử ở La Mã
cũng không xa lạ.”
“Vậy, bây giờ ta được xem là gì? Tù nhân bị
giam lỏng?” Lâm Linh đổi tư thế, dựa lên chiếc cửa sổ thấp bé, để cho
gió thu lại một lần nữa vụt qua mặt mình.
“Tù nhân? Đương nhiên
là không. Nói chính hơn thì là đồng bọn.” Mặt hắn như chìm vào bóng đêm, vẻ mặt không biểu lộ bất cứ thứ gì.
“Cái gì?”
“Một ngày
nào đó ngươi sẽ nhận ra, làm đồng bọn với ta mới là lựa chọn chính xác
nhất. Về phần Arthur, nếu hắn đã bỏ rơi ngươi, vậy thì ngươi cũng có thể bỏ rơi hắn. Chẳng lẽ ngươi không muốn trả thù hắn sao? Chẳng lẽ ngươi
không muốn để cho hắn hối hận sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn để cho hắn
hiểu việc hắn cưới người đàn bà khác là một quyết định sai lầm sao, hãy
cùng hợp tác với ta và phá hủy mọi thứ của hắn đi.” Cử chỉ của hắn vẫn
ưu nhã như vậy, hơi khom thắt lưng về phía nàng, khoảng cách gần tới mức có thể khiến người khác sinh ra một ảo giác dịu dàng.
Lâm Linh
cảm nhận được những đầu ngón tay không hề có chút độ ấm nào từ phía đối
phương, lạnh tới mức có thể thấu đến tim gan xương tủy. Nàng giãy người
một cái, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, ánh mắt
đúng lúc rơi lên chiếc nhẫn mà lúc trước Arthur đã đưa cho nàng.
“Có lẽ sẽ khiến ngươi không thể nào chịu đựng nổi, có thể sẽ khiến ngươi
thương tâm, thậm chí có thể khiến cho ngươi đau khổ tuyệt vọng, cho dù
như vậy, ngươi vẫn có thể tiếp tục tin tưởng đối phương sao? Ngươi vẫn
có thể tiếp tục mọi thứ sao? Lâm Linh……..”
“Nhất định. Vô luận là có chuyện gì xảy ra, ta vẫn sẽ tin tưởng hắn như hắn đã tin tưởng ta.”
Lời nói của Mặc Lâm lại một lần nữa quanh quẩn bên tai nàng, chiếc nhẫn
trên ngón tay càng ngày càng nóng, nóng tới mức như bùng cháy lên lại
một tia hy vọng trong nàng.
Muốn bảo vệ một người, chính là bảo
vệ nụ cười của họ mà mình yêu quý nhất, muốn bọn họ lúc nào cũng được
hạnh phúc, bởi vì bọn họ vô cùng quan trọng với mình. Vì vậy, nàng không muốn từ bỏ, cũng không muốn mọi thứ sẽ chấm dứt như vậy.
Cho nên, Arthur…… có thể cho nàng thêm ít dũng khí không, Arthur….có thể cho nàng thêm ít hy vọng không…..
“Đồng bọn của ta là Arthur và kỵ sĩ của cậu ấy. Cho dù hiện tại xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, ta cũng sẽ không buông bỏ hy vọng, ta sẽ không trở thành đồng bọn của ngươi! Tốt nhất là ngươi nên thả ta đi, nếu không
thì ta cũng sẽ nghĩ cách rời khỏi nơi này!”
Ánh mắt của nàng sáng lấp lánh trong bóng đêm nhìn thẳng vào hắn.
Duagloth có chút thất thần nhìn vào sự kiên định trong đôi mắt của cô gái kia,
trong phút chốc như có thể thiêu đốt đi sự tự tin trong tâm của hắn, nơi cổ tay mà hắn nắm chặt truyền đến một cỗ lửa nóng.
Không biết tại sao, mỗi lần gặp cô gái này, thật sâu nơi đáy lòng hắn lại như được mở ra thêm một cánh cửa.
Từng lần như vậy là lại một lần dùng sức, khiến cho hắn từ từ nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Hắn biết đó là điều hắn ghét nhất.
Điều hắn thích, là điều còn tối tăm hơn tim hắn, không có độ ấm, giống như
đã bị nguyền rủa. Nhưng ngay cả chính hắn của thấy nghi hoặc, tại sao
ánh sáng đó lại thuần túy và trong suốt như vậy, khiến cho hắn cảm thấy
ấm áp và ngọt ngào, như đang muốn chiếu sáng từng ngóc ngách vốn yên
tĩnh là tối tăm trong hắn bấy lâu nay.
Hắn nghĩ có lẽ đây chỉ là
một cái cớ để hắn giữ nàng bên người. Hắn có thể dùng rất nhiều biện
pháp, để nàng mãi mãi không thể rời khỏi hắn. Ý niệm ấy như một con cá
không ngừng quẫy đuôi trong đầu hắn, di chuyển nhẹ nhàng, rõ ràng là cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng lại không thể tìm ra tung tích,
khiến cho hắn không thể nhẫn nại được nữa.
“Ngài mai ngươi và ta
cùng tới vương cung.” Hắn chậm rãi buông tay nàng ra,“Tuy nhiên ở trước
mặt hoàng đế, tốt nhất ngươi không nên lặp lại những lời nói vừa rồi của mình, nếu không ngươi có thể sẽ bị đem ra đấu trường*, hoặc là, sẽ thảm hại hơn.”
*ngày xưa, các vị vua châu âu rất thích xem những trận đấu võ của các nô lệ với nhau, được gọi là đấu trường nô lệ, tại đây,
các nô lệ phải đánh nhau một mất một còn để thỏa mãn nhu cầu ác bá của
bọn quý tộc vua chúa ngày xưa.
Lâm Linh chấn động,“Hoàng đế? Hoàng đế gì? Tại sao ta phải gặp hắn?”
“Ta mới nói rồi, cho dù người England đã quên ngươi, nhưng danh tiếng của
cô gái sư tử ở La Mã cũng không xa lạ. Người La Mã chúng ta vẫn nhớ
ngươi.” Hắn ý vị thâm trường nhìn nàng,“Có lẽ hoàng đế của chúng ta cũng rất mong được nhìn thấy ngươi.”
Lâm Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn:“Ta nghe người ta nói, cho dù là quốc vương của quốc gia quân chủ
chuyên chế nào, thì trong năm người chỉ có một người bình thường, mười
người mới có được một bậc minh quân, còn lại phần lớn thì toàn là kẻ
ngốc, sắc lang hoặc là tay ăn chơi xa đọa.”
Duagloth sửng sốt, lập tức cười thành tiếng:“Lần đầu tiên ta nghe cái thuyết này đấy. Vậy thì còn Arthur bệ hạ của ngươi là gì?”
“Còn phải nói, đương nhiên là minh quân!”
Hắn không nói gì thêm, chỉ cười bí hiểm rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc tới cửa thì phân phó vài câu gì đó với thị vệ.
Một khoảng thời gian sau, Lâm Linh mới cảm nhận được sự yên tĩnh hoàn toàn
từ ngoài cửa, tiếng bước chân của đối phương biến mất khi nào nàng cũng
không biết. Nàng nhìn từ trên cửa sổ xuống, từ trên cửa đến xuống dưới
lầu, mọi nơi đều có thị vệ trông coi, xem ra nếu vai nàng không khỏi hẳn trước, thì không có cách nào đào tẩu.
“Này này, ta muốn uống nước!” Nàng không cam lòng đập đập cửa, rấtnhanh sau đó nghe được tiếng bước chân.
Chỉ chốc lát sau, một người đã bưng một ly nước mang vào. Nàng nhận lấy ly
nước, phát hiện ra người bê nước tới chính là Parsifal.
“Tiểu Pars…… Ngày đó xin lỗi.” Nàng chột dạ nói.
Parsifal hừ lạnh một tiếng:“Ngày đó cô không nhân cơ hội giết ta, ta thấy là ta
nên cảm tạ cô mới đúng.” Lâm Linh bất đắc dĩ thở dài, loại giọng điệu
này……
“Tôi cũng vậy. Nhưng cũng không còn cách nào khác, cậu thấy đấy, mai tôi lại phải đi gặp tên hoàng đế kia rồi, không chừng còn có
thể bị ném cho sư tử ăn, tôi đương nhiên là muốn trốn, có đúng không?”
“Ngày mai cô đi gặp tên hoàng đế kia?” Khuôn mặt Parsifal bình tĩnh nhìn nàng.
“Đúng vậy. Tên hoàng đế kia có phải là một bạo quân hay không vậy? Có phải là một tên giết người như ngóe không? Có rất tàn nhẫn hay không?”
Parsifal lạnh lùng liếc nàng một cái, trong mắt nỏi lên một tia nhợt nhạt, giọng điệu thoáng nhu hòa:“Tóm lại là ngày mai nhớ biết tự mình cẩn thận.”
Lâm Linh thoáng sửng sốt, nhẹ nhàng cúi đầu, một cảm giác ấm áp nhỏ nhoi
nhẹ nhàng lan tràn trong lòng, thấp giọng nói:“Tiểu Pars, thật kỳ lạ,
tôi bắt đầu không phân biệt rõ lúc này cậu là thiện hay ác.”
Trên mặt Parsifal dường như có chút mất tự nhiên, đóng sầm cánh cửa sổ, không thèm tiếp tục nói chuyện với nàng nữa.
Sau khi bị nguyền rủa, từ một con người nguyên vẹn của hắn, không biết từ
khi nào đã bị chia thành hai nửa. Một nửa là ánh sáng, đến ngay cả chính hắn cũng sợ hãi, rồi lại xem thường ánh sáng đó; Một nửa là bóng đêm,
làm cho hắn hưng phấn khó nhịn, nhưng lại bị bóng tối bốn phía vây hãm.
Nhiều khi, hắn không biết rốt cuộc là mình thuộc một nửa nào, rốt cuộc chính xác là ở bên nào.
Cũng không rõ tại sao, hôm nay hắn thấy đường ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối lại vô cùng mơ hồ.