Là Anh

Chương 4: Chia tay




Sáng sớm ngày hôm sau, Doãn Lương đứng trước cửa căn nhà cũ kỹ của Thích Vy đợi cô cùng đến bên xe bus để đi làm. Hai người vẫn cười nói với nhau vui vẻ, nhưng trong lòng Thích Vy biết, đã đến lúc dừng lại rồi.
Hai người ngồi đợi xe bus, nhưng trong lòng Thích Vy không hề vui vẻ hơn. Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
- Doãn Lương, hai chúng ta dừng lại đi, em thấy chúng ta không hề hợp nhau.
- Tiểu Vy, em đang nói gì vậy.
- Anh là tiểu Thái tử, sống trong nhung lụa, hoàn cành giữa hai chúng ta quá khác biệt sẽ không hiểu được ý nghĩa cuộc sống của nhau.
Từng lời nói của Thích Vy khiến Doãn Lương trở lên im lặng, ở cạnh nhau chưa lâu nhưng anh hiểu từng lời cô nói, có lẽ cô đã quyết tâm rồi, anh không thể nói lại với cô rằng anh không đồng ý, anh lại càng k thể nói rằng cho anh thời gian để chứng minh bản thân mình với cô, anh chỉ có thể cùng cô yên lặng.
Thích Vy là người mạnh mẽ, gia đình trải qua quá nhiều biến cố khiến cho cô lúc nào cũng có thể sẵn sàng đương đầu với mọi thứ, cho nên đối với cô, níu kéo không phải là điều anh có thể lay động được.
Cả một ngày hôm đấy, hai người đều không nói chuyện với nhau, tập trung cao độ vào công việc giống như chưa hề có những lời nói của buổi sáng sớm.
Nhưng ngay ngày hôm sau, Doãn Lương hoàn toàn mất tích, anh không còn có tên trong danh sách thực tập sinh của Vĩnh Ký, thậm chí còn không có nên trong bảng lương của tháng việc của nhân viên. Sự mất tích của Doãn Lương có lẽ chỉ mình Thích Vy có thể hiểu được, anh đã trở về với gia đình của mình rồi. Nơi anh được sinh ra được che chở.
Nhưng phán đoán của Thích Vy cũng có lúc sai hoàn toàn. Tám tháng là thời gian cô dùng để làm một nhân viên thực tập tại Vĩnh Ký, cô không phải người đầu tiên được tuyển dụng sớm trong khi đang là thực tập sinh, nhưng lại là người mà đa số mọi người đều để ý đến. Khi cô nhận trên tay hợp đồng của nhân viên chính thức, cũng là lúc đôi mắt cô lần đầu tiên hiện lên tia sáng hạnh phúc đó. Cô vui mừng nhắn tin cho em gái mình Thích Minh.
- Tiểu Minh, chị được trở thành nhân viên chính thức của Vĩnh Ký rồi, tháng tới chị sẽ được nhận lương là tám nghìn tệ, đến lúc đó mẹ và em sẽ bớt vất vả hơn.
- Thật không chị, chị hai, em cũng có chuyện muốn nói với chị, em quả thực rất trân trọng lần này.
- Em nói đi, không cần ngại ngần với chị.
- Em có trong danh sách sinh viên được cấp học bổng toàn phần đi du học tại Mỹ, nhưng có lẽ trước đó cần nộp vào một khoản tiền năm mươi vạn, sau khi đi du học về nhà trường sẽ hoàn trả lại, nhưng điều đó với hoàn cảnh nhà mình quá khả năng rồi.
- Tiểu Minh, xem lại thời gian xem khi nào đến hạn chót, chị nhất định sẽ cố gắng. Đó là cơ hội không phải ai cũng đạt được, công sức học tập của em có nó làm bằng chứng, sau này cuộc sống tương lai của em sẽ càng rộng mở. Tin chị được không?
- Vâng, cảm ơn chị, vì đã là chị của em.
Ở bên phía bên kia của trái đất, sân bay Newyork, thân ảnh nam nhân cao lớn hòa vào dòng người mặc com lê đen chỉnh tề cùng nhau dời khỏi, toàn tâm toàn ý đến trụ sở của mình để hoàn thành mục tiêu vươn rộng ra quốc tế.
Thích Vy nhìn lên di ảnh của cha mẹ, vái xuống vài lạy, sau đó nhẹ nhàng nâng chiếc hộp sắt nhỏ sau khung ảnh của cha mẹ xuống, đây là di vật cuối cùng của cha mẹ để lại cho cô, cô nhớ như in những lời cha cô từng nói: "Tiểu Vy, đây là di vật của mẹ con, là thứ có thể cho con sống một đời sung túc, cha không muốn con phải chịu đắng cay tủi nhục, nhưng hiện tại cha muốn con sống cuộc sống của mình trước khi nhận được những điều khác. Đây là vật định hôn của con và nhà họ Doãn, sinh thời dòng họ của mẹ con cùng một người là Mẫn Thanh Thanh có một giao ước hứa hôn cho hai gia tộc, nhưng sinh ra đều được hai người con gái, liền kế đến đời của con. Mẫn Thanh Thanh kết hôn với gia tộc họ Doãn sinh được hai người con trai, con có thể tuỳ ý lựa chọn một trong hai người đó. Đó là tất cả những điều mẹ con nói với ta trước khi lâm chung, hiện tại ta nói với con. Nhớ kỹ lời cha nhé con yêu".
Thích Vy lặng nhìn sợi dây chuyền thật lâu, sau đó nhìn lên di ảnh mỉm cười nói:
- Cha, Dì Tống là người con nguyện cả đời chăm sóc, trước đây con ngốc nghếch tin vào lời nói cửa miệng của những người không tốt, mẹ ghẻ con chồng không hòa thuận với nhau. Từ ngày cha dời xa con, dì chăm sóc cả hai chị em con không quản ngày đêm mưa nắng, không quản bệnh tật khiến con không thể nhắm mắt cho qua. Thích Minh học rất tốt, hiện tại con bé có cơ hội phát triển, mong rằng cha không trách con.
Ngày hôm sau cô xin phép nghỉ làm, đem bán sợi dây chuyền quý giá kia đem đến trường học hoàn tất thủ tục xin phép du học cho Thích Minh. Hai chị em chỉ liền nhìn nhau vừa cười vừa khóc.
Thích Minh tự thầm nhủ trong lòng, hai năm, sau hai năm du học cô nhất định sẽ chuộc lại sợi dây chuyền cho chị gái.
Nhưng bản thân cô cũng không biết được rằng, sợi dây chuyền của cô khi vừa được bán ra liền được một ông lão lớn tuổi nhìn trúng và bỏ một số tiền lớn và mang đi.
Cuộc sống của Thích Vy dần trôi qua, vẫn với những ngày tháng tiết kiệm qua ngày, cô tiết kiệm nhiều hơn để có tiền đưa Dì Tống đi khám, dì ấy cũng bắt đầu có tuổi, không thể nào để dì ấy suốt ngày ở quán mỳ mãi được.
Cho đến một ngày, bỗng chốc Thích Vy ngất đi khi đi làm về ngang đường. Cả khung cảnh của cô chỉ còn lại màu đen lạnh lẽo. Nhưng khi cô tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, thậm chí vẫn còn mùi thơm nhẹ nhàng mùi gỗ mộc. Chính tỏ chủ nhân của nơi này rất ưa sạch sẽ.
Cơn đau dưới chân khiến cho Thích Vy nhớ ra những chuyện vừa rồi. Gần đây cô thường xuyên ở lại công ty tăng ca, đến khi về quá muốn đã không còn xe bus, cô chỉ đành lựa chọn cách đi bộ về nhà. Sức khoẻ càng ngày càng giảm mới khiến cô ngất đi giữa đêm tối. Nhưng lại được một người khác nhặt về căn nhà này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.