Là Anh

Chương 3: Tôi nghèo nhưng không hèn



Lúc này Tần Nghiêm nghe được những lời Thích Vy đáp trả liền không kìm ném đước ném thẳng chiếc cốc uống cà phê của mình về phía Thích Vy. Tiếng âm thanh chiếc cốc tiếp xúc trực tiếp với trán Thích Vy sau đó rơi xuống đất vỡ vụn khiến nhiều người trong văn phòng đều ngỡ ngàng.

Trên trán Thích Vy nhỏ ra những giọt máu đỏ, đồng nghiệp khác ở quanh đấy cũng không ngờ với hành động của Tần Nghiêm, Doãn Lương giật mình đỡ vội lấy vai của Thích Vy, bất ngờ bị va đập vào trấn khiến cô thoáng chút choáng váng. Nhưng cô cũng không thể vì thế mất đi ý chí cuối cùng của mình.

- Tần Nghiêm, tôi cũng chỉ là một trong số những thực tập sinh bị chị chiếm lĩnh lợi ích thôi đúng không, tôi còn nhớ Tiểu Lam là một người rất giỏi, có thành tích, lại từng là người được đào tạo ở nước ngoài, nhưng hai người cùng nhau có một bản dự án giống hệt nhau, sau đó cô ấy bị báo hại là người sao chép kế hoạch thu mua bất động sản của chị. Chị làm những điều đó nhưng lương tâm lại không hề căn rứt sao?

- Thích Vy tao giết mày, loại nghèo hèn còn không biết tự lượng sức mình, loại dơ dáy của xã hội.

- Tôi nghèo nhưng không hèn, tôi chưa từng ngửa tay xin hay cướp của ai bất cứ thứ gì hết.

Tần Nghiêm càng nghe những lời Thích Vy nói càng trở lên điên dại, lao về phía trước đánh thật mạnh vào cơ thể Thích Vy, ba bốn người đồng nghiệp nam kéo cô ta lại cũng không thể tránh những cú đánh hoặc những cái cào cấu của cô ta lên người Thích Vy được. Cho đến khi Doãn Trạch phải lên tiếng cuộc ẩu đả mới có thể dùng lại được một hồi.

Sau khi nghe Tần Nghiêm đọc lại báo cáo, Doãn Trạch mơ hồ hiểu được báo cáo này không phải cô ta làm, huống hồ cô ta căn bản không nhớ một chút dữ liệu nào khác. Ý tưởng và dữ liệu đều được thu thập tỷ mỉ và cẩn thận đủ để thấy người làm dự án này rất có tâm và bỏ nhiều tâm huyết. Nhưng anh chỉ ra điều vặn vẹo một chút, nói dự án này không có tính khả thi, đồng thời giả vờ những mục này làm không đúng, khiến trách nhẹ cô ta một vài câu đã khiến cô ta nổi điên chạy về gây sự với đồng nghiệp.

Điều anh để ý không phải là người phụ nữ nổi điên này, mà lại là người phụ nữ bình tĩnh đáp trả từng câu kia.

Thêm một điều nữa đó chính là sự bảo vệ của em trai anh đối với người phụ nữa đó.

Điều mà cậu ấy chưa từng làm với bất kì người phụ nữ nào. Quả nhiên cô ấy khác hẳn những người phụ nữ khác.

Doãn Trạch giải quyết hết những vấn đề của kế hoạch vừa rồi, nghe lại Thích Vy trình bày lại một lượt bản kế hoạch anh liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi lại:

- Vì sao đưa ra bản kế hoạch như thế, nhưng lại không trình bày tốt.

- Vì không có kinh nghiệm.

- Kinh nghiệm.

- Đúng, trước đây tôi không từng làm việc trong môi trường công sở, tôi làm chạy vặt cho rất nhiều nơi, giao hàng, bưng bê đều trải qua hết cho đến khi có thông tin công ty tuyển thực tập sinh tôi mới có cơ hội làm việc như bây giờ, nên tất cả những thứ tôi trình bày được chỉ giống như một dàn ý. Thường là sau đó tôi sẽ nhờ Doãn Lương kiểm tra và chỉ dạy lại cách trình bày. Anh ấy có kinh nghiệm nhiều hơn tôi.

Lời nói thẳng thừng, không hề tranh công, thậm chí còn đề cao người khác khiến Doãn Trạch nhìn về cô càng khó đánh giá hơn con người của cô.

Doãn Lương nhìn vè phía Doãn Trạch sau đó nở một nụ cười, cô gái anh lựa chọn đương nhiên phải khác, huống hồ đây là cô gái khiến anh thay đổi, khiến anh từ một người chăng hoa thành một người thật tâm bảo vệ chỉ duy nhất một cô gái. Từ một người ngày ngày lêu lổng có thể ngồi hàng giờ để đọc giúp cô một bản kế hoạch dự thầu.

Doãn Trạch nhìn lại cô không nói gì, gật đầu nói với cô rằng, buổi chiều cho phép cô nghỉ giữ nguyên lương, hình tượng công ty quan trọng, cô nên về nhà nghỉ ngơi, thay bỏ bộ quần áo bị bẩn đi. Lương của cô anh sẽ là người bù lại.

Thích Vy nhẹ nhàng cùi đầu cảm ơn sau đó dời đi không hề quay đầu lại, bóng lưng cao ngạo của cô khiến bản thân anh cũng càng thấy thích thú với người phụ nữ này hơn.

Gần buổi chiều tối, Thích Vy nhận được tin nhắn của Doãn Lương nói tối hôm nay anh muốn đưa cô đến gặp anh trai của mình, mong hai người chính thức ra mắt nhau. Cô liền trả lời đồng ý.

Nhà hàng Tây Ábuổi tối đông đúc, hàng dài người xếp hàng nơi cửa ra vào mong có thể có một vị trí ngồi ở nơi này dùng bữa. Doãn Lương nhẹ nhàng đứng ở phía cửa ra vào vẫy tay với cô. Trái ngược với không khí bên ngoài, toàn bộ không gian tầng hai được Doãn Trạch bao trọn, chỉ còn lại lác đác vài người nhân viên phục vụ cùng người đàn ông cao ngạo ngồi ở chiếc bàn cạnh phía tường kính.

Các bữa ăn ở đây đều là những món ăn theo phong cách phương Tây, đều là đắt đỏ, thứ mà bản thân cô dường như không bao giờ có cơ hội dùng đến.

Nhưng những món ăn có hấp dẫn đến đâu cũng không thể kéo lại được sự chú ý của cô bởi người đàn ông đang ngồi đối diện cô, không ai khác, chính là người sáng nay cô gặp phải - Doãn tổng giám đốc của Doãn thị.

Vị của bữa ăn như nào cô cũng không biết nữa nhưng tất cả những thứ còn sót lại trong đầu Thích Vy đó chính là người đàn ông này quá thâm trầm, có lẽ cô không nên dây dưa tới.

Còn nữa, Doãn Lương vốn là cậu hai của Doãn thị, là tiểu Thái tử được cưng chiều, vì muốn nhận được gia giáo tốt nên mới đến nơi đây làm thực tập sinh. Tất cả những điều này đều nói cho Thích Vy biết rằng, hai người vốn không thuộc về nhau, tốt nhất nên dừng lại trước khi cả hai yêu thương quá nhiều khiến tổn thương càng sâu đậm.

Sau bữa cơm, Thích Vy vẫn nở nụ cười tươi nhẹ nhàng nói với Doãn Lương mình có thể tự đi về, anh cùng anh trai lâu ngày mới có thể gặp mặt, nên cùng nhau nói chuyện hàn huyên thêm một chút. Anh nhẹ nhàng đồng ý, hôn lên trán cô một nụ hôn tạm biệt. Khi Thích Vy rời đi chỉ còn lại hai người đàn ông trên chiếc bàn vuống lạnh lẽo. Gọi thêm một chai rượu, hai anh em vừa uống rượu, vừa cùng nhau nói lên những lời giấu trong đáy lòng của mình:

- Anh, anh không muốn em ở bên cạnh cô ấy sao?

- Phải.

- Vì cô ấy nghèo sao?

- Không phải, vì cô ấy quá tâm cơ, anh không muốn em vì một người phụ nữ tâm cơ như vậy mà thay đổi tương lai của mình.

- Anh không thấy em thay đổi rất nhiều sao? Em không trăng hoa, nghiêm túc với công việc, thậm chí đối với cô ấy, em còn muốn là bảo vệ.

- Đó không phải là yêu, vì khi em thực sự yêu một người, em sẽ bao trọn cả tính chiếm hữu, muốn cô ấy ở bên em một bước không thôi. Huống hồ gia cảnh cô gái này quá phức tạp, cha mẹ mất sớm, cô ta ở cùng mẹ kế và một đứa con riêng của bà ta, tính cách đó, không thể là bản chất được. Em nên đề phòng.

- Anh, em tuyệt đối tin tưởng cô ấy.

Không gian căn phòng lại trở lên ảm đạm, cả hai người đàn ông đôi mắt nghiêm nghị đều không hề lên tiếng thêm một lần nào nữa, cho đến khi chai rượu cạn đến đáy, hai người lại dời đi trong sự lạnh lùng vô tình của đối phương.