Là Anh

Chương 6: Điên cuồng chiếm đoạt




Đôi môi anh hạ xuống, vụng về áp đảo Thích Vy. Bản thân cô lúc này dường như cũng bất ngờ không hề chuẩn bị trước. Cả hai người đều ngây dại bởi những điều tưởng chừng như vụng về này, nhưng lại dấy lên trong lòng Doãn Trạch một cảm xúc cực kì khó tả.
Từng hàng cúc trên chiếc áo sơ mi cũ đã sờn vải, thậm chí nếu nhìn rõ còn thấy có vài vết lấm tấm của loại vải lâu năm. Chiếc quần âu cũng nhanh chóng bị người đàn ông kia giống như ảo thuật gia mà kéo xuống. Cả thân mình Thích Vy hiện tại chỉ còn lại bộ nội y màu trắng cổ hủ, đôi chân dài mềm mịn lộ liễu trên chiếc ga giường màu xám ghi lại càng thêm nổi bật.
Thích Vy vốn là con gái nông thôn, gia đình lại có hoàn cảnh nghèo khó, nhưng với cơ thể này, hoàn toàn có thể khiến cho Doãn Trạch thần hồn điên đảo. Khiến cho bản thân anh giống như con thú hoang lâu ngày không được khai phá.
Doãn Trạch cũng không hiểu tại sao, trước giờ anh luôn là người tự chủ trong tất cả các tình huống, nhưng hiện tại cả cơ thể hô hấp khó khăn, cơ thể dường như lại càng trở lên căng cư. Anh càng nhìn xuống dưới thân lại càng khó tự chủ, người con gái này đôi môi đỏ mọng, cả thân mình cô lại mềm mịn, trắng nõn lại càng khiến anh tham lam càng dây dưa thật lâu trên đôi môi đó. Bàn tay cũng không còn tự chủ được nữa mà nhanh chóng trút bỏ những lớp quần áo cuối cùng trên cơ thể.
Hai cơ thể không còn mảnh vải trên thân hiện ra trong bóng tối mờ ảo, người đàn ông kia vẫn chưa ngớt nụ hôn điên cuồng của mình, đôi bàn tay đến lúc này cũng không còn an phận mà càn quấy trên cả cơ thể cô gái.
Thích Vy dưới thân mình người đàn ông kia cũng mù mờ không còn tự chủ được bản thân. Mỗi cái ôm hôn của anh lại khiến cho cô thêm một tầng cảm xúc. Bàn tay cô không còn tự chủ vòng tay qua cổ anh bàn tay cũng vì thế cảm nhận được từng thớ thịt rắn chắc của người đàn ông kia.
Đầu óc cô lúc này mộng mị, trống rỗng, đôi môi cô lại cảm giác khô khốc, càng muốn tham luyến nụ hôn của người đó nhiều hơn.
Trong mơ hồ đôi mắt màu hổ phách hiện lên khiến Thích Vy chợt bừng tỉnh, người này vốn không phải người cô lên chọc đến, Doãn Trạch là anh trai của Doãn Lương, người đó vốn không đồng ý cho hai người ở bên cạnh nhau hiện tại lại cùng cô dây dưa rốt cuộc là cái định lý gì cô không thể giải thích được. Nhưng ý thức của cô bừng tỉnh cũng là lúc hai đùi cô bị tách ra và một vật ấm nóng xâm chiếm cơ thể.
Đau.
Thích Vy khuôn mặt ngây ngốc, đôi môi bậm chặt lại với nhau, cảm giác này cô chưa từng được biết đến, mười đầu ngón tay cô bấm chặt vào bả vai hắn, không hề muốn một tiếng nào thoát ra từ miệng của mình hết.
Doãn Trạch nhìn thái thấy thái độ của cô, sự cảm nhận của hắn không ngừng cảm thấy hứng thú trong bụng. Hóa ra cô là một xử nữ. Hắn dừng lại hành động của mình một chút, đợi cô quen với sự hiện diện của hắn trong cơ thể cô, cảm nhận được sự co dãn thoải mái của vật phía bên dưới, hắn liền dứt khoát đi vào thêm một lần nữa sau đó lại dừng lại.
Hành động vặn vẹo của cô dưới thân mình hắn giống như một loại cảm xúc cổ vũ cho hắn trước hàng động của mình. Lúc này mọi sự chờ đợi của hắn cũng chỉ còn là giới hạn mong manh. Doãn Trạch nhìn người con gái dưới thân mình sau đó nở một nụ cười nửa miệng sau đó thật nhanh luận động gấp rút dưới thân mình cô mỗi lúc một nhanh hơn. Chỉ vài giây sau hành động đó của Doãn Trạch khiến cho Thích Vy cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, đau đớn của cô thay bằng một sự ham muốn khó tả, cô bắt đầu chấp nhận từng cú nhấp người của hắn, cùng hắn hòa quyện vào cuộc truy hoan dường như không thấy hồi kết.
Cuộc chơi của loài mãnh thú luôn về ban đêm, và hắn cũng là môt loài mãnh thu, sức khỏe cũng như dục vọng của hắn khiến Thích Vy không thể ngờ tới, bởi cả một đêm cô dường như không cảm nhận được một chút nghỉ ngơi nào hết. Hắn cứ lặp lại hành động của mình hết lần này đến lần khác. Cho dù Thích Vy nhận định rõ hai người không lên có sự ràng buộc này, nhưng chính bản thân cô cũng không thể ngờ tới rằng hắn lại mang đến cho cô nhiều sự khoái lạc như vậy trong một đêm dài đằng đẵng.
Ngày hôm sau Thích Vy tỉnh lại, căn phòng này đã không còn ai nữa, chỉ còn lại mình cô nằm trên chiếc giường lớn rộng thênh thanh, nhưng trong tim cô cũng như trỗng rỗng lại một mảng. Khó lòng có thể nói được thành lời. Bản thân Thích Vy luôn nghĩ cô giữ gìn những điều quý giá nhất cho người đàn ông mà cô yêu thương nhất. Nhưng chuyện sảy ra đêm qua khiến cô không thể nào quên được.
Bằng chứng chính là mùi vị còn đọng lại trong căn phòng này, hơn thế cũng là sự đau đớn của cơ thể cô hiện tại, cả thân mình đều đau đơn, hạ thể lại càng đau hơn nữa.
Cô từng nghe nói kí ức là một loại cảm xúc hoặc cũng là một loại hình ảnh khó lòng có thể quên đi nhất, đặc biệt là những kí ức đau buồn, lại càng không thể nói quên là quên, nói xóa là xóa. Từng giây từng phút trải nghiệm của đêm qua giống như một bức tranh tua thật nhanh giằng xé trước mặt Thích Vy lúc này. Bản thân cô chỉ có thể cúi xuống, bật khóc thật to, giống như một đứa trẻ nhỏ vậy.
Cô không thể hiểu được vì sao cô lại đi đến bước đường ngày hôm nay. Cô luôn tự nhủ lòng mình giữ mình trong sạch, nhưng lại không kìm ném được trước sự mơn trớn đầy ngây dại của người đàn ông kia, hơn nữa lại chính là người từng dùng những lời lẽ lạnh lẽo áp đảo cô, thậm chí còn khiến người khác hiểu lầm về phẩm giá của cô.
Nhưng có như vậy thì sao, tất cả đến lúc nào cũng không thể rửa sạch được nữa rồi, cô chính thức leo lên giường lãnh đạo rồi sao. Lòng riêng, phải lòng riêng của cô không phải leo lên vị trí nhân viên chính thức sao. Cứ ngỡ rằng nhân viên chính thức là lợi thế, ai ngờ cô trả một cái giá bằng chính bản thân mình.
Thích Vy mơ màng đến ngây ngốc, nước mắt cô bất giác rơi, đến bản thân cô cũng sẽ chẳng hiểu được tại sao lại chẳng thể cầm lòng mình lại đến vây, sau một hồi khóc nức nở, cố gắng đứng dậy, cổ chân cô sau một đêm không còn đau đớn đến mức không đứng nổi dậy như đêm qua nữa, nhưng chính cơ thể cô lại càng đau đớn sau mỗi bước đi nhẹ nhàng. Tiến về căn phòng tắm kia bản thân cô vẫn là muốn sạch sẽ trước khi dời khỏi nơi này. Không còn muốn tiếp tục ở nơi này thêm một chút nào nữa. Bản thân cô tủi nhục như vậy có lẽ là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.