Là Anh

Chương 7: Dời khỏi



Sau khi Thích Vy lết được cả thân người xuống tầng một, cô nhìn thấy một người giúp việc đang đứng ở cạnh cầu thang, cô ấy nhẹ nhàng cúi đầu chào cô:

- Thích tiểu thư, tiên sinh dặn chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư, còn chuyển lời nói với cô rằng tiên sinh đã báo nghỉ phép cho cô ba ngày, mong cô có thể giữ gìn sức khỏe.

- Tôi muốn về nhà.

- Vậy tôi gọi người chuẩn bị xe.

- Không cần, chỉ cần chỉ cho tôi hướng đi ra cổng là được.

Người nữ giúp việc không nói gì nhiều, bởi chính cô cũng được tiên sinh dặn dò rằng nghe theo cô ấy phân phó là được. Nếu cô ấy muốn dời đi cô đương nhiên không thể ngăn cản. Chỉ có thể đưa cô ấy ra đến cổng chính của biệt thự, nhìn thấy cô ấy lên chiếc taxi sau đó dời đi khuất sau con đường của khu nhà ở đắt đỏ.

Thích Vy tự cười cho số phận của mình, năm nay cô hai mươi năm tuổi, lương hàng tháng lên đến tám nghìn tệ, nhưng đây là lần đầu tiên cô tự cho phép mình bước chân lên ngồi trên một chiếc taxi đắt đỏ. Người lái taxi nhìn thấy cô cũng không nói nhiều, chỉ nhanh chóng lái xe đến địa điểm cô đã nói không hề nói thêm một câu chuyện nào nữa.

Thích Vy trở về căn nhà nhỏ bé của mình. Từ khi bắt đầu ra ngoài làm việc, cô không còn ở chung nhà với mẹ con Dì Tống, nhưng vẫn thường xuyên trở lại thăm họ, hiện tại Thích Minh đã đi du học, Dì Tống sức khỏe lại không hề tốt lắm, cô từng nói với Dì Tổng rằng đến đây ở cùng cô, nhưng Dì một mực không đồng ý. Hiện tại cô cũng cảm thấy đây là một loại may mắn khi Dì ấy không đến.

Dì Tống cho dù có yêu thương cô như nào đi chăng nữa nhưng thấy cô đồi bại đến mức này có lẽ cũng hận cô không muốn cho cô bước về nhà mình quỳ lạy trước di ảnh bố mẹ cô nữa.

Vài ngày sau Thích Vy trở lại với công việc, mọi người đều không hỏi thăm gì đến cô ngoại trừ Minh Lan ngồi cạnh. Hai người vốn cùng là thực tập sinh, huống hồ chính Thích Vy là người cho Minh Lan ý tưởng để cô ấy có thể thuận lợi qua kì sát hạch trở thành nhân viên chính thức, sau đó hai tháng Thích Vy cũng chính thức được đến đây hội tụ cùng cô ấy. Hai người lại càng thân quen với nhau hơn. Vậy mà buổi sáng hôm đấy cô nhận được một tin nhắn bảo cô đến viết giấy xin nghỉ phép cho Thích Vy khiến cô mịt mờ. Nhưng vì người đó là Thích Vy nên chỉ đành đợi cô đi làm để có thể hỏi thăm đến cô rồi.

- Tiểu Vy, em làm gì ba ngày qua vậy.

- Em chuẩn bị xin chuyển công việc, em muốn dời khỏi đây, không muốn ở đây nữa.

- Em xem bảng thông báo rồi sao? Chị thấy Tiểu Lưu bảo rằng công ty đang muốn thay đổi nhân sự, trao đổi vài người với bên Dục Ký đấy. Hai công ty trao đổi nhân viên với nhau để đào tạo chuyên môn sau đó nếu có năng lực sẽ được Dục Ký giữ lại làm nhân viên, còn không sẽ lại quay trở về công ty mình nhưng xét năng lực để nâng chức hoặc vẫn làm nhân viên. Nhưng mấy chuyện như này thường là không mấy người mặn mà lắm. Đa phần bộ phận kỹ thuật sẽ đi nhiều hơn, còn bộ phận chúng ta sẽ không mấy người dám dời khỏi nơi này.

- Vậy giờ em đi đăng ký, đến phòng nhân sự phải không chị Minh Lan.

Minh Lan không ngờ quyết tâm dời khỏi nơi này của Thích Vy mạnh mẽ đến vậy, cô chỉ gật đầu khẳng định với cô sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Thích Vy sau khi đến bộ phận nhân sự để đăng ký xong liền đến phòng trà pha cho mình một ly cà phê mong bản thân mình có thể tỉnh táo ra thêm một chút. Bản thân cô vốn có suy nghi chạy trốn khỏi nơi này. Doãn Trạch nếu đã là lãnh đạo cấp cao của tổng công ty thì chắc chắn mọi động thái của cô anh sẽ nắm rõ trong lòng bàn tay. Dựa vào đợt trao đổi nhân viên này cũng tốt, đỡ phải đi phỏng vấn, mà vẫn có thể có một công việc ổn định. Chỉ là nơi cô chuẩn bị đến chỉ là bước gần đến hang cọp hơn mà thôi.

Doãn Trạch ngồi duyệt danh sách nhân viên được các công ty con đưa lên để đào tạo bất ngờ nhìn thấy tên cô. Trong lòng anh thoáng vui khi cô đến gần mình, nhưng trong suy nghĩ của anh lại hiện lên hàng trăm điều mâu thuẫn. Ngày hôm đó sau khi cô dời đi không hề thắc mắc, không hề đòi hỏi, thậm chí không tìm cách liên lạc với anh. Cô trở lại với công việc lại bỗng nhiên muốn dời khỏi Vĩnh Ký đến Dực Ký. Anh không biết cô có ý đồ gì, không lẽ cô lại muốn bản thân mình trèo cao hơn. Không liên lạc với anh chỉ là một chiêu lạt mềm buộc chặt đối với anh xong sau đó tiến gần đến phía anh hơn hay sao.

Mọi thắc mắc của anh cũng không ngăn cản quyết định của anh, nếu cô đã quyết tâm tiếp cận anh nhiều hơn, vậy anh bằng lòng xem tiếp theo cô muốn làm gì.

Cô đã muốn lên kế hoạch, vậy bản thân anh càng không muốn tránh né.

Thích Vy bên này cũng nguôi ngoai được phần nào khi nhìn thấy bảng thông báo danh sách nhân viên sẽ đến Dục Ký, cuối cùng cô cũng có thể dời xa nơi này một chút. Chỉ là từ giờ phút này trở đi, buổi sáng cô sẽ phải thức dậy sớm thêm một chút, bắt một chuyến xe bus xa hơn, sau đó lại vùi đầu vào công việc.

Tòa nhà Dục Ký nằm ở trung tâm thành phố, còn căn phòng trọ tồi tàn của cô gần như ở cuối thành phố, trước đây để tiết kiệm tiền cô còn có thể đi bộ đi làm, nhưng hiện tại quãng đường mới xa thật xa cô tuyệt đối không làm được điều đó.

Bản thân cô cũng là người duy nhất của bộ phận kế hoạch thu mua được chuyển công việc đến đây, cô được sắp xếp đến tầng mười hai để làm việc. Cô cũng nghe nói phong phanh được rằng nơi này chính là nơi thị phi nhất, nhưng đồng thời cũng là nơi dễ gặp được lãnh đạo cấp cao nhất. Bởi vậy các nữ nhân viên nơi này đi làm thường xuyên ăn mặc thật đẹp để nhận được sự đánh giá tích cực của cấp trên.

Lần này cô cùng Nhậm Tương đều được điều chuyển đến đây, Nhậm Tương thì thanh thuần đúng tư chất tiểu thư nhà giàu thông minh đầy học thức, còn cô chỉ đơn giản đúng chuẩn mực nhân viên văn phòng cạp mì tôm qua bữa. Nhưng điều Thích Vy đau đớn không thể chấp nhận hơn đó chính là nơi này chào đón cô bằng khuôn mặt của Doãn Trạch.

Người đàn ông trăm lần cô ghét bỏ.