Bình Nhi nghe Lý Lập Thành nói có vẻ hợp lý, cô im lặng trong giây lát. Suy nghĩ và cân nhắc trước sau, không để mấy lời của hắn làm bản thân hoang mang, lo sợ.
"Nhất định em phải đi" – Binh Nhi ánh mắt tràn ngập kiên quyết nhìn hắn.
Lý Lập Thành biết đó không chỉ đơn giản là một tháng. Những nhân sự ưu tú sẽ được giữ lại làm việc ít nhất hai năm sau khi đào tạo. Điều hắn thật sự lo lắng không đơn giản như những điều mà hắn nói với Bình Nhi.
Mặt Lý Lập Thành tối sầm lại, ngữ khí đầy tức giận phun ra một câu trách móc sau đó đứng dậy rời đi: "Em thật độc ác!". Cô túm lấy áo hắn, quỳ trên ghế sofa ôm chặt eo không để hắn đi.
"Tổng giám đốc Lý, cho em cơ hội đi mà."
Lý Lập Thành hừ lạnh: "Em có biết sau khi đào tạo thì như thế nào không?"
"Không." – Bình Nhi nhỏ giọng trả lời.
"Em nằm trong danh sách đặc biệt có khả năng cao sẽ làm việc ở nước ngoài trong vài năm."
Cô bất ngờ, buông thõng tay: "Vậy... Còn anh phải làm sao bây giờ."
Lý Lập Thành xoay người búng tay lên trán Bình Nhi: "Em còn nghĩ đến anh?!"
Lời của Bình Nhi xuất phát từ đáy lòng, cô vốn không biết sẽ có cơ hội lớn như vậy. Phân vân không biết có nên đi hay không. Lý Lập Thành nâng mặt cô lên, đối diện với vẻ cương nghị như thường ngày trên cơ quan của hắn trái tim không khỏi đập mạnh. Bình Nhi nghĩ về tương lai, mơ hồ về thứ bản thân mong muốn. Hắn chậm rãi hỏi cô một lần nữa: "Em thật sự muốn đi?"
Bình Nhi nhắm mắt, gật nhẹ đầu. Cô thật sự muốn đến chân trời mới để học hỏi và phát triển hơn. Tuy nhiên lại có chút lưỡng lự, cô cảm thấy khó chịu như thể đã gây ra việc có lỗi với Lý Lập Thành.
Hắn hôn lên trán cô, phản ứng dịu dàng khác xa suy nghĩ của Bình Nhi: "Được. Nếu em đã thật sự muốn đi. Anh không thể ngăn cản, anh ủng hộ em."
Bình Nhi nhẹ nhõm, cô ngoan ngoãn trong vòng tay của Lý Lập Thành, giữa lúc tâm trạng lên lên xuống xuống, cô ngửa đầu hôn nhẹ lên chiếc cằm lún phún râu, hơi thở ấm áp phả vào da thịt hắn. Cô cắn môi, cười tủm tỉm: "Anh sợ em đi rồi không có ai cùng anh..."
Lý Lập Thành bị cô khiêu khích, không chút xấu hổ giơ tay chạm vào đôi gò bồng đào mềm mại bóp mạnh: "Anh đâu phải thầy tu."
"Nhưng trông anh đâu phải kiểu người dục vọng."
"Đúng vậy. Anh không có bất kỳ dục vọng với người phụ nữ nào... trừ em." – Vừa nói hắn vừa cầm chặt eo cô, đem cô dính chặt vào người hắn, Bình Nhi có thể thấy được hình ảnh của chính mình trong con ngươi đen láy kia. Mùi hương của hắn rất mê hoặc, giống như loại gỗ lâu năm trong khu rừng mưa nhiệt đới hoà với mùi hormon đầy nam tính. Cô như mê mẩn gương mặt Lý Lập Thành không rời, đôi tay nhỏ vuốt ve từng đường nét như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật. Hắn bị cô chạm đến cả người đều ngứa ngáy, muốn nhanh chóng giải toả thứ đang căng cứng, Bình Nhi toát lên vẻ ngây thơ đơn thuần lại kiên cường mạnh mẽ mà ở thời đại này không thể có, hắn tóm được liền không muốn buông.
"Trả bài!" – Hai tiếng kia phát ra làm Bình Nhi sợ hãi. Cô lảng tránh ánh mắt Lý Lập Thành, giả vờ mệt mỏi: "A... Hôm nay... hôm nay em làm việc nhiều quá..."
Dám công khai trêu chọc con quái vật đang ngủ của hắn bây giờ muốn trốn tránh. Lý Lập Thành bế bổng Bình Nhi lên, bước thẳng vào phòng ngủ. Cô hét lớn, giẫy dụa: "Sếp Lý, em sai rồi, tha lỗi cho em đi!"