Là Sếp Lừa Em

Chương 50: Khoá đào tạo (3)



Một ngày trước khi xuất cảnh, Bình Nhi cùng Mộng Dao đi uống bia, cô nốc một hơi cạn ly chậm rãi nói: "Dao Dao, cậu nói xem hai đứa mình có phải con sâu rượu không?"

"Chắc là vậy!" – Mộng Dao cười lớn. Bình Nhi cũng không uống quá lâu, trời vừa sụp tối đã về chuẩn bị cho chuyến đi kéo dài một tháng. Bởi vì thời tiết mới sang xuân nên khá lạnh, cô chuẩn bị áo khoác lông và quần dài là chính. Sau khi xếp bộ đồ cuối cùng vào vali Bình Nhi nằm lăn ra giường, mắt nhìn trần nhà. Cô nghĩ sáng mai sẽ không gặp Lý Lập Thành nên lấy điện thoại gửi cho hắn một tin nhắn.

"Ngày mai em bay rồi, hôm nay ngủ sớm. Sếp Lý hay cọc ngủ ngon nhé!"

Lý Lập Thành đang bận rộn nhận được tin nhắn tức thì mặt biến sắc, hắn xem nhưng không trả lời, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Bình Nhi hân hoan vui sướng với chuyến đào tạo cùng nhân sự nước ngoài còn Lý Lập Thành ở trụ sở lại bận đến tối mắt tối mũi.

Ba tuần trôi qua êm đẹp, Đến tuần cuối cùng thì có một chút chuyện, công việc của Bình Nhi được Tần Tiếu tạm thời phụ trách, vì nhỏ tuổi và ít kinh nghiệm dẫn đến xử lý công việc không ổn thoả, Tần Tiếu liên tục bị Lý Lập Thành quát vào mặt, cô khao khát Bình Nhi nhanh chóng trở lại để Lý Lập Thành không còn giống cái lò lửa, một cơn gió bay cũng thổi bùng rực cháy.

Do khác biệt múi giờ, Bình Nhi không ngủ được, mới sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Tần Tiếu kèm theo biểu cảm khóc lóc: "Chị yêu ơi, bao giờ chị về? Sếp Lý gần đây như ăn phải thuốc nổ, ai làm gì cũng không vừa ý."

Bình Nhi bật cười, Lý Lập Thành nếu là xã hội đen thì sẽ là một tên hung thần ác bá, thấy Tần Tiếu lo lắng như vậy cô trấn an: "Không sao đâu, em cứ làm đúng. Lý tổng thích mắng người vậy thôi chứ không có ác ý gì đâu."

Bình Nhi cảm thấy đến hôm nay thì trong người hơi mệt mỏi, có thể nguyên nhân là do mất ngủ kéo dài. Hai mí mắt cô thâm quầng, đầu óc cứ mơ hồ, cô gắng gượng dậy để lên công ty. Mọi người đi cùng đều đến từ chi nhánh khác và một vài người trong số họ thuộc trụ sở nhưng không thân thiết. Sắc mặt Bình Nhi không tốt, chẳng ai phát hiện ra, hôm nay gặp quản lý cấp cao nên mọi đều hứng khởi, mười mấy người tập trung ở phòng họp lớn mong chờ vị quản lý kia. Khi anh ta xuất hiện, Bình Nhi nheo mắt, gương mặt đó khá quen thuộc, bỗng nhiên mặt đất quay cuồng, Bình Nhi ngã ra sàn, ngất lịm đi.

Lúc mở mắt ra là trần nhà trắng tinh, cô đoán mình được đưa vào bệnh viện. Bên cạnh hình như là vị quản lý, anh ta nhìn cô tươi cười, cô cũng khá ngạc nhiên. Vị quản lý này thật không ngờ là bạn học cùng bàn thời cấp ba của cô, hai người huyên thuyên kể lại chuyện cũ suốt mấy tiếng đồng hồ. Anh ta cổ vũ Bình Nhi cố gắng lên, bảo rằng cô rất có tiềm năng, có thể sẽ được giữ lại. Bình Nhi suy nghĩ một lúc, thở dài nói: "Tôi biết môi trường ở đây tốt, tuy nhiên vẫn cảm thấy ở trụ sở trong nước phù hợp hơn. Cơ hội được ở lại này tôi xin nhường cho người khác."

Bình Nhi từ chối, cô còn nhớ mục tiêu trong công việc thuở mới vào nghề. Ở thời điểm ấy, lòng nhiệt huyết tuổi trẻ sục sôi, nếu là vài năm trước, cơ hội này đừng nói là nhường, ngay cả không có cô cũng quyết tâm giành lấy. Hôm có danh sách nhân sự được cử đi đào tạo, Lý Lập Thành buồn bã, cô thừa biết, trong lòng muốn xem phản ứng của hắn thế nào khi cô đi, ấy vậy mà gần một tháng trôi qua, một tin nhắn hỏi thăm cũng không có.