Một tuần trôi qua, tâm trạng Bình Nhi đã ổn định trở lại. Hôm bữa Mộng Dao nói với cô: "Việc gì mà phải buồn. Không có sếp Lý thì có sếp Trần, sếp Cao, sếp Tạ... Ở khắp cái thành phố này chẳng lẽ thiếu người để cậu yêu. Tội gì mà phải khóc."
Bình Nhi trằn trọc mấy ngày trời, cuối cùng quyết định buông tay Lý Lập Thành, có những việc ngay từ lúc bắt đầu đã sai, đợi đến khi mọi thứ không còn cứu vãn được nữa mới miễn cưỡng chấp nhận.
Cô quay lại cơ quan vào thứ hai, vừa ngồi xuống bàn làm việc đã bắt gặp Lý tổng từ bên ngoài đi vào, cô cúi nhẹ đầu chào hắn như mọi người, tuy nhiên Lý Lập Thành lướt qua cô mà không hề nhìn lấy một cái.
Tần Tiếu bàn giao công việc cho Bình Nhi, cô tổng hợp lại tất cả và giải quyết nhanh chóng. Có một tập văn kiện cần chữ ký của Tổng giám đốc, cô chần chừ giây lát, cuối cùng đứng lên gõ cửa văn phòng Lý Lập Thành mấy cái, bên trong truyền ra hai tiếng: "Vào đi"
Bình Nhi đặt văn kiện lên bàn, hắn theo thói quen kí vào mà không cần đọc, cả hai đều im lặng, tình cảnh gượng gạo vô cùng.
"Cảm ơn Sếp" – Bình Nhi lạnh lùng cầm xấp giấy rời khỏi phòng.
Thiệu Duy ngồi ở bàn đợi cô giải quyết một số giấy tờ, trong lúc Bình Nhi kiểm tra, anh nói bâng quơ: "Cả tuần qua sếp Lý bận quá, lịch trình dày đặc. Đi mà chân chẳng chạm đất, ăn uống qua loa, bệnh đau dạ dày lại tái phát. Hôm qua tôi mua thuốc nhưng anh ấy không chịu uống."
Cô nghe vậy trong lòng lo lắng cho Lý Lập Thành, ngoài mặt lại không biểu hiện cảm xúc gì, trả lời kiểu không quan tâm mấy: "Ồ, vậy à!"
Thiệu Duy không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người họ, nhưng anh biết Bình Nhi đối với Lý Lập Thành vô cùng quan trọng.
Trong cuộc họp tổng kết số liệu cuối ngày, Lý Lập Thành khoanh tay trước ngực trầm mặc nghe mọi người báo cáo. Đến lượt Bình Nhi, hắn không kiềm chế được mà nhìn cô chăm chú, mái tóc dài được búi cao, đường cong ẩn hiện sau lớp áo sơ mi. Cơ thể Bình Nhi ngứa ngáy khi bị hắn nhìn chòng chọc như vậy.
"Báo cáo hết thưa sếp!" – Cô đặt tờ giấy xuống bàn, đánh tan sự lơ đãng của Lý Lập Thành.
"Được rồi, nếu không còn gì nữa chúng ta kết thúc cuộc họp. Mọi người về đi. Bình Nhi ở lại."
Ai là người bị gọi tên cuối buổi, thường sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, sếp Lý nổi tiếng cọc tính. Tần Tiếu vỗ vai Bình Nhi tỏ ý an ủi.
Cô ngồi thẳng lưng tập trung, Lý Lập Thành lấy ngón trỏ vuốt ngang đầu mũi, nhỏ giọng nói: "Hôm đó anh nóng giận quá..."
"Xin lỗi Lý tổng...", Bình Nhi cắt lời hắn: "Chúng ta không có mối quan hệ nào khác ngoài công việc."
Cô không quan tâm, tay sắp xếp lại mớ giấy trên bàn rồi rời khỏi phòng họp. Lý Lập Thành lựa chọn không tin tưởng ở thời khắc Bình Nhi cần niềm tin ở hắn, trong tận sâu trái tim hắn cảm thấy có lỗi và hối hận vô cùng.
Thời gian ở bên cạnh nhau nói dài không dài, nói ngắn cũng không hề ngắn, có Bình Nhi bên cạnh thành quen, bây giờ Lý Lập Thành chán đến mức không thể chịu nổi.
Ba của cô gọi cho hắn, chứng tỏ mọi thứ cô nói đều là thật, tên Trương Gia Ngôn này, chọc ai không chọc, lại động vào người của Lý Lập Thành. Cũng may mắn Bình Nhi là kiểu phụ nữ nghiêm túc, tình bạn của Trương Gia Ngôn và Lý Lập Thành giống như hai người đứng trên đầu cán cân lợi ích. Cơ bản trong các mối quan hệ của hắn, chẳng ai là thân thiết, giới thượng lưu của xã hội chỉ xoay quanh tiền tài và quyền lợi.