Là Sếp Lừa Em

Chương 59: Trực tiếp đối chất



Bình Nhi về đến nhà liền tắm rửa sạch sẽ, ăn uống qua loa rồi đi ngủ. Nhưng mãi mà không ngủ được, cô nhìn trần nhà màu trắng, lấp lánh ánh đèn ngủ pha lê mờ ảo rồi dần dần mơ màng chìm vào giấc ngủ. Hơn mười hai giờ đêm, tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật mình. Trước khi đi ngủ Bình Nhi đã tắt hết đèn trong nhà, xung quanh tối om, tiếng chuông vội vã đến nỗi cô chẳng kịp mang dép, chân trần bước đi trên nền gạch lạnh buốt. Bình Nhi đưa mắt nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, bên ngoài không có ai cả. Cô lo lắng chạy vào bếp cầm lấy con dao nhỏ phòng thân, khu dân cư này cực kỳ an ninh, loại chuyện có cướp đột nhập lúc giữa đêm chưa từng xảy ra, nhưng nói gì thì nói, vẫn phải đề phòng.

Bình Nhi vặn nhẹ tay cầm, chốt khoá bật ra, cô hé mắt ra bên ngoài, người trước cửa càng làm cô sửng sốt:

"Lý Lập Thành, nửa đêm anh không ngủ, lại chạy đến đây làm gì?"

Chiếc váy ngủ mỏng tan lộ ra một nửa đôi chân quyến rũ, Lý Lập Thành yết hầu Lý Lập thành vô thức chuyển động, hai tay hắn đút vào túi quần ngủ chất liệu bằng nỉ, ra vẻ tiêu sái: "Anh nhớ em rồi."

"Sếp Lý, chúng ta chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Xin anh tự trọng."

Bình Nhi cố đóng cửa lại nhưng bị bàn tay to lớn của hắn ngăn cản: "Em còn giận anh chuyện đó hả?"

"Không giận. Chúng ta chia tay rồi."

Hai từ "Chia tay" sắc như dao cứa vào tim Lý Lập Thành, hắn buông lỏng tay, Bình Nhi tức thì sập mạnh cửa, lần này cô thật sự muốn cắt đứt quan hệ với hắn. Người bắt đầu là Lý Lập Thành, người nói chia tay cũng là hắn, vậy thì cô cho hắn toại nguyện.

Hắn cúi đầu đi về nhà, nghĩ lại sự việc vừa qua. Trương Gia Ngôn vốn "lẳng lơ", ở Mỹ bao năm hắn cũng thừa biết. Nếu như không có ba nguyên tắc kia của Bình Nhi, lần gặp mặt đó Lý Lập Thành đã dứt khoát nói cô là bạn gái hắn, cảnh cáo không được động tới vậy thì sẽ không có cớ sự của ngày hôm nay.

——

Lý Lập Thành nói với Thiệu Duy sắp xếp công việc cho hắn chừa một ngày nghỉ vào cuối tháng.

Trương Gia Ngôn nhận được điện thoại mời đi uống cà phê của Lý Lập Thành, anh biết chuyện gì cần đến cũng sẽ đến. Cuộc gặp này sớm hay muộn cũng xảy ra, anh dám làm dám nhận. Người anh em Louis của anh nhất định không bao giờ dùng nắm đấm mà tổn thương gương mặt điển trai này, chỉ cần như vậy là đủ.

Chiều tối, Lý Lập Thành lái xe đến quán cà phê sân thượng giữa trung tâm thành phố, hắn ăn mặc đơn giản, áo sơ mi tối màu và quần âu, tay trái đeo một chiếc đồng hồ hiệu Rolex. Đôi chân dài thẳng tắp bước vào thang máy nhấn tầng cao nhất, sau đó đi bộ thêm một đoạn lên sân thượng, từ phía xa, Trương Gia Ngôn đã ngồi đợi sẵn tự lúc nào.

Lý Lập Thành kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh, gọi một ly Latte nóng. Trương Gia Ngôn mỉm cười: "Louis, đến muộn vậy?"

"Kẹt xe."

Trương Gia Ngôn nhìn thái độ của Lý Lập Thành, biết không bỡn cợt được nữa, nghiêm túc nói:

"Tôi thật sự rất thích Bình Nhi."

Hắn cau mày, rút trong bao thuốc của Trương Gia Ngôn đang đặt trên bàn ra một điếu, thanh sắc không nhanh không chậm:

"Đó là chuyện của cậu."

Trương Gia Ngôn lấy bật lửa ném về phía Lý Lập Thành, thở hắt một hơi, đầu hơi ngửa ra sau nói:

"Louis cậu nói xem, có phải tôi không có duyên với chuyện yêu đương không? Sao tôi yêu ai cũng khó khăn hết vậy?", anh im lặng một hồi rồi kể: "Nhớ ngày trước ở Mỹ, các cô gái đều vây lấy cậu, trong khi tôi chỉ yêu nghiêm túc với đúng một người, người ta lại đi có chồng. Cậu nói xem có phải tôi là quỷ xui xẻo không?"

Lý Lập Thành cười nửa miệng, ở bên cạnh Bình Nhi đã lâu ít nhiều cũng lây nhiễm những từ ngữ độc đáo của cô, trong đầu bật ra hai chữ "Do nghiệp", hắn thổi ra một làn khói, gió lớn nhanh chóng cuốn đi.

"Ai cũng được, riêng Bình Nhi thì không được."

Trương Gia Ngôn bỏ cuộc, cô gái này không phải nói cướp liền cướp, mối quan hệ của hai người họ không có chỗ cho Trương Gia Ngôn, đâu phải ai muốn làm người thứ ba cũng dễ. Anh đã hiểu trong một mối quan hệ thật sự nghiêm túc, một chân của anh họ cũng không cho phép bước vào.

"Tôi thua rồi." – Trương Gia Ngôn buông xuôi nói.

Lý Lập Thành tay phải kẹp điếu thuốc, cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm, chậm rãi phản bác lại: "Cậu không thua... Bởi vì, ngay từ đầu chẳng có trò chơi nào dành cho cậu hết."

Trương Gia Ngôn bật cười lớn: "Đúng, đúng. Lý tổng nói gì cũng đúng."