Da mặt Tiểu Lăng đỏ hết cả lên. Cô quay lưng lại với Lục Bạch Y, hai tay che kín mặt. Mất mặt quá đi mà.
"Xin lỗi, tôi...tôi quên gõ cửa".
Tiểu Lăng ngượng ngùng nói.
Tiểu Lăng xấu hổ đến mức hận sao ở đây không có cái hố để cô chui vào cho rồi.
Lục Bạch Y nho nhã đặt chiếc khăn đang lau khô đầu xuống.
"Không sao, là tôi quên khóa cửa. Em có chuyện gì muốn nói với tôi".
"Anh...anh mau thay đồ cho xong đi". Nói rồi cô đi vội ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Ánh mắt của Lục Bạch Y lóe sáng lên. Miệng khẽ nhếch lên yêu nghiệt.
"Ha, khó như vậy".
Lục Bạch Y dùng một tay vuốt mái tóc ướt của mình. Vẻ mặt tuấn tú lộ ra chút gian manh.
"Chưa từng có ngoại lệ sao?".
Phải nói nhan sắc đẹp trai của anh chưa từng biết giới hạn là gì.
Giống như khi người đàn ông này đứng trước mặt bạn thì điều bạn cần làm duy nhất là bị anh mê hoặc.
_________________
Lục Bạch Y thay đồ xong.
Thấy Tiểu Lăng đang ngồi bên ngoài xem tivi. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Có chuyện gì? Không phải nói em đi ngủ sớm sao".
Tiểu Lăng bị bất ngờ nhưng vẫn còn ngượng chuyện mới nãy.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi ngày mai anh muốn anh gì thôi".
Lục Bạch Y ngồi xuống, lấy tay chống cằm.
"Tùy ý em, em nấu gì tôi ăn đó.
Nếu không nấu..thì tôi ăn em cũng đủ no".
Má ơi, vẻ mặt của Lục Bạch Y gian vô cùng.
Mặt Tiểu Lăng đỏ bừng.
"Lưu manh".
Thấy cô bị trêu chọc đến giận.
Lục Bạch Y nhìn cười không nổi.
"Trêu em thôi, nóng tính thật đấy".
Mặt Tiểu Lăng Nghe câu này càng giận hơn nữa. Cô vạn lần cũng không ngờ Lục Bạch Y có vẻ mặt này. Trêu cô vui đến thế sao.
"Không thèm nói với anh nữa". Nói rồi cô quay mặt đi về phòng luôn.
Thấy cô gái nhỏ xù lông giận dữ thật giống con mèo con cực kì đáng yêu. Lục Bạch Y cảm thấy có phần kích thích lòng dạ xấu xa.
Thật ra anh chỉ vô tình nghe thấy câu nói đó nên tò mò muốn nhìn xem phản ứng của cô.
Khiến cô giận rồi. Đành phải dùng nhan sắc để cầu tha thứ thôi.
_______________
Tiểu Lăng đang ở trong phòng, vẻ mặt vô cùng giận.
Lục Bạch Y thật quá đáng mà!
Bất chợt cô nhớ lại việc xảy ra mới nảy, vẻ mặt cô lại đỏ lên.
Đối với Tiểu Lăng của lúc mẹ cô mất, biểu cảm này rất ít được trưng ra, hầu hết chỉ có vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng mỗi khi ở cạnh Lục Bạch Y thì lại khác. Cô rất dễ đỏ mặt.
Anh giống như mật ngọt vậy, mở miệng tàn là vị ngọt ngào.
Giống như người ta thường nói. Đứng trước người mình thích thì dù phòng vệ có vững cỡ nào cũng nhanh chóng bị phá vỡ.
Nhưng càng lúc cô càng cảm thấy Lục Bạch Y giống Đại Ma Vương thật rồi.
Anh trừng trị người khác sẽ không xem mặt mũi. Chưa bao giờ có ý nhân nhượng.
Cô biết, ở trước mặt cô anh luôn giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng để cô không sợ. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy ở anh có cái gì đó khiến người ta có cảm giác lạnh.
Tuy vậy nhưng lúc nào Lục Bạch Y cũng cho cô cảm giác được bảo vệ vậy.
Cô thích anh, thật sự thích anh không lối thoát rồi.