Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 13: Cô ấy là thiếu phu nhân sao?




Chưa kịp than vãn xong, bà liền nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ của Tang Kiệt mở ra. Tay anh đang nhẹ nhàng cài lại hàng cúc trên áo sơ mi trắng. Nhưng điều bà thảng thốt hơn đó là phía sau cánh cửa đối diện chiếc giường kia hình như là mái tóc dài của một cô gái. Từ trước đến nay bà chưa từng thấy cậu chủ cho ai vào phòng ngủ ngoại trừ bác sỹ Mạc, vậy mà bây giờ, thôi xong rồi, loạn hết rồi.
- Thím Hà, thím giúp tôi gọi họ dậy rồi dọn dẹp nơi này, bữa trưa phiền thím nấu nướng luôn được không, với lại sắp tới tôi muốn thím không làm theo giờ nữa, đến đây làm toàn thời gian đi được không, tôi muốn đón cô ấy về đây ở.
- Cô ấy là thiếu phu nhân sao?
Tang Kiệt không nói gì, chỉ mỉm một nụ cười nhẹ sau đó xoay đầu hướng ánh mắt về phía cô. Đêm qua trước khi anh say thì những người kia đã có người gục xuống, tửu lượng của anh vài năm nay tăng lên đáng kể, bởi vì phải như vậy mới có thể đấu đá lại với đám khách hàng như bầy sói. Những người kia nói ra làm sao có thể làm đối thủ của anh cơ chứ. Khi không còn anh đấu lại anh nữa. Anh đành nhẹ nhàng ôm Lâm Hạ trở về phòng ngủ. Đặt cô lên chiếc giường mềm mại của mình, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Ôm cô ngủ cho đến khi trời sáng anh liền tỉnh dậy, tắm táp rồi thay cho mình bộ quần áo quen thuộc của mình, quần âu tối màu cùng sơ mi trắng.
Nhìn lại năm người đang nằm ngoài nơi phòng khách, quả là đêm qua bọn họ đã vui chơi hết mình rồi. Gọi được họ dậy quả nhiên là mệt mỏi.
Một tuần cứ như thế trôi đi. Tang Kiệt và Lâm Hạ dường như không còn ngượng ngùng trốn tránh nhau như lúc trước nữa. Lâm Hạ vốn là si mê một người tên Tang Kiệt không có lối thoát, tâm tình không lúc nào không nhớ về anh. Cho dù trước kia sảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hiện tại chỉ cần ánh mắt của anh cũng khiến cô mê muội.
Có lẽ yêu làm người ta trở lên ngu ngốc, nhưng không thể nào thay đổi được một người từng cố chấp yêu anh ấy như Lâm Hạ.
Tang Kiệt có hỏi qua Lâm Hạ chuyện chuyển đến sống cùng anh, nhưng Lâm Hạ lại nói, cô đang sống cùng ba mẹ, trước đây chuyện cô vì anh mà học thật kém khiến ba mẹ không khỏi đau đầu cộng với chuyện cô cùng anh phát sinh quan hệ dẫn đến chuyện có thai đều là do cô cố tình giấu diếm, không muốn ai biết đó là anh. Nếu ba mẹ Lâm mà biết người đó là anh có lẽ đến giờ cũng không còn muốn nghe đến tên Tang Kiệt nữa.
Nhưng anh đã muốn yêu cô thì đương nhiên càng muốn cô công khai với mọi người, không muốn bất kì ai có thể trở thành màn chắn trước hai người nữa, đặc biệt là cái cảnh sát gì gì đó kia, anh tuyệt đối không muốn hắn ta gặp gỡ cùng Lâm Hạ nữa.
Vậy nhưng Lâm Hạ thì không thể tránh khỏi những lần tra hỏi đầy kịch tính của ba mẹ Lâm rồi. Hôm nay vừa đi làm về đã thấy ba mẹ cô chuẩn bị xong bữa tối. Ngồi ăn cơm liền thấy ba mẹ nhắc đến chuyện đi xem mắt, nhất định trong năm nay muốn Lâm Hạ có bạn trai rồi.
- Lâm Hạ, con nói xem vài ngày nưa đến giỗ của ông nội con, đến lúc đó kiểu gì các cô bác cũng sẽ hỏi con đã có bạn trai chưa. Con thử tính xem, nếu cái cậu Cao gì đấy mà không muốn qua lại nữa thì đừng cố gắng nữa. Để mẹ nhờ cô Trương giới thiệu thêm cho con vài người, con xem có thể dẫn ai về thì càng tốt.
Trong lòng Lâm Hạ đắn đo, mẹ cô cuối cùng vẫn là lo con gái mới hai mươi ba tuổi bị người ta đàm tiếu đến nhanh chóng muốn gả cô đi rồi.
- Lâm Hạ con nghĩ xem, cái năm con mười bảy tuổi đó, sau lúc đó con nhiệt tình yêu đương vậy, giờ lại không muốn yêu ai sao? - Ba Lâm cũng phụ họa thêm vào.
- Ba mẹ, mẹ có biết miếng đất ở gần trường Trung học của con đang được xây làm thư viện không?
- Ây da, mẹ biết, nghe nói miếng đất đó được một cậu con trai giàu có mua để làm thư viện tặng cho trường trung học. Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến con.
- Người đó, chưa có vợ đâu.
- Lâm Hạ, con bớt ảo tưởng một chút đi, người ta chưa có vợ con liền muốn làm phu nhân nhà giàu chắc, mẹ chỉ muốn con lấy được một người có công việc đàng hoàng, có thể không kiếm tiền phi pháp, quan trọng hơn là người ta chấp nhận con. Chứ người ta chưa vợ thì con theo đuổi người ta được chắc.
- Kinh doanh cũng là ngành nghề đàng hoàng mà, không trộm cắp, cướp giật.
- Nhưng đầu óc người ta thông minh hơn con.
- Đúng là lên lấy người thông minh hơn con chứ, mẹ nói xem nếu lấy một người kém cỏi hơn con không phải sau này con sẽ vất vả sao?
- Vậy Lâm Hạ, mẹ nghe nói công ty con có một ông chủ mới, cậu đó cũng chưa có vợ sao con không theo đuổi người ta luôn đi.
- Mẹ, thật trùng hợp quá, người mua miếng đất đó và ông chủ của con đều là một người.
- Thật vậy sao?
- Vâng, người đó tên là Tang Kiệt.
- Tang Kiệt, Tang Kiệt, sao cái tên này nghe quen quen. Không đúng, Lâm Hạ, là thằng bé tên Tang Kiệt trước kia sao? Sao con không tỉnh mộng đi hả con gái, cậu ta trước đây còn không thể yêu con, bây giờ người ta khác con một trời một vực sao lại có thể yêu con cơ chứ.
Lâm Hạ vừa ăn tối xong đều vừa mỉm cười, cô không nói thêm gì cùng ba mẹ nữa. Ba năm nay, đây là ngày đầu tiên cô nói nhiều đến vậy, không những cô nói nhiều thậm chí mỗi một câu nói của cô đều mang theo một nụ cười thỏa mãn. Ba Lâm thấy cô cười nói đều chấp nhận điều đó là tốt, nhưng mà đến khi cô nhắc đến tên Tang Kiệt, ông bất chợt ngỡ ngàng không vui. Bởi sự việc ba năm trước cô che giấu người đàn ông kia, ông đều đã nghi ngờ cô che giấu cho người đó. Nếu thực sự đúng như ông nghĩ, vậy không phải sau này con gái ông sẽ lại tổn thương nhiều hơn sao?
Buổi tối ông càng không thể yên lòng, liền sang phòng Lâm Hạ cùng cô tâm sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.