Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 12: Ân cần 1



Tâm tình Tang Kiệt lại giống như một ông chồng nhỏ cùng vợ trải nghiệm cuộc sống gia đình. Thi thoảng lại hỏi sang phía Lâm Hạ, cô muốn ăn loại thịt gì, muốn ăn loại hoa quả gì, hoặc chính là muốn ăn đồ ăn vặt gì.

Lâm Hạ đôi lúc nhìn sang anh mỉm cười, nhưng bản thân cô cũng không trực tiếp nói, chỉ nhẹ nhàng chỉ cho anh những thứ mà cô muốn, ví dụ như cô muốn ăn lê Tang Kiệt liền thật nhanh mua những quả lê ngon nhất, ban đầu Lâm Hạ cũng thấy lạ vì anh biết cách mua đồ, sau đó cô cũng gật đầu tự nghĩ bởi bản thân anh còn biết nấu nướng nữa, chắc chắn điều này anh hơn cô rồi.

Trước khi đi về, Lâm Hạ bỗng nhìn qua phía quầy kem ngoài cửa, vốn mua nhưng với thời tiết này, nếu mang về chắc chắn sẽ tan mất, còn nếu ăn ở trên xe, chắc chắn Tang Kiệt sẽ không đồng ý. Lâm Hạ đang mải mê nhìn ngó liền bất ngờ bị một bàn tay kéo cô lại trong lòng. Mấy đứa trẻ con chạy nhảy trong siêu thị vô tình làm chiếc xe đẩy của khách hàng nào đó lao thẳng về phía Lâm Hạ, cũng may Tang Kiệt kéo được cô vào lòng, nếu không chắc sẽ bị va chạm rất đau.

Cả bàn tay Tang Kiệt ôm cô trong lòng, nhưng đầu lại đầy lo lắng, anh nhẹ nhàng xoay người cô lại một lần để xem cô có bị đau ở đâu không, sau đó lại nhẹ nhàng xem những đứa trẻ phía bên kia có bị ảnh hưởng gì không cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Hạ vốn ngượng ngùng trong vòng tay anh sau đó lại vì hành động của anh mà thoáng chút đỏ mặt. Anh ra là quan tâm cô đến như vậy.

Trên đường về hai người đều không hề lên tiếng, tình cảm không cần thổ lộ dường như đã nói lên được phần nào tâm trạng của hai người, sự quan tâm nhẹ nhàng cùng nhịp tim đập rộn ràng khi ấy đủ cho cả hai đều hiểu rõ được lòng mình. Thường hay nghe nói rằng người ngoài cuộc sáng suốt còn người trong cuộc mù mờ, nhưng trái tim rung động làm sao có thể là lời nói dối của cả hai.

Khi mọi người cung nhau mở tiệc trong An Lạc Trúc Lâm, dần già hai người không còn ngại ngùng như trước nữa, trực tiếp nói chuyện cùng nhau, thậm chí nhẹ nhàng gắp thức ăn cho nhau không cần đỏ mặt.

Điều đó đôi lúc cũng khiến Lộ Phỉ Phỉ và Lâm Ngạn nhẹ nhàng học theo bắt chước sau đó cùng nhau mở miệng nở nụ cười thật tươi.

Có lẽ k ai biết rằng thời gian luân chuyển công tác này chính là thời gian bồi dưỡng tình cảm của cặp đôi này, chưa ai từng nói, cũng không ai từng biết được rằng hai người đều đã rung động.

Tang Ninh cùng với trợ lý của mình cũng đến phụ giúp một tay khiến cho không khí của căn nhà càng trở lên tấp lập. Sau khi cùng nhau ăn đồ nướng, uống thêm một chút rượu ngọt, cộng với những câu chuyện vui vẻ của mọi người, thời gian trôi qua nhanh chóng. Trời càng khuya, cũng là lúc hơi men trong càng trở lên chếch choáng khi từng đôi nam nữ đều xem kẽ ngồi cạnh nhau cùng chơi trò chơi.

Thật hay thách.

Chai bia trên mặt bàn xoay nhẹ nhàng xoay vòng tròn ba trăm sáu mươi độ bắt đầu thật nhanh rồi chậm dần chậm dần lại. Chỉ cần trả lời thât sẽ không sao, nhưng nếu không muốn trả lời vẫn sẽ còn sự lựa chọn khác đó là uống một cốc rượu. Người ở hướng miệng chai sẽ là người trả lời và người ở hướng đáy chai sẽ là người đặt câu hỏi.

Đầu tiền Tang Ninh hỏi Lâm Ngạn nơi này có người từng khiến anh rung động. Anh trở lời là có.

Tiếp theo trợ lý của Tang Ninh, Diệp Trình hỏi Mạc Tư Kình, bao giờ anh mới chịu có người yêu, câu hỏi này đương nhiên Mạc Tư Kình không trả lời, anh lựa chọn uống một ly rượu, người anh có cảm tình thật sự là người anh không thể động đến, cô ấy, anh cũng từng khao khát đến tận cùng nhưng chẳng thể nói được.

Lần thứ ba, Lộ Phỉ Phi hỏi Tang Kiệt. Anh có từng yêu cô ấy không. Cô ấy Lộ Phỉ Phỉ không cần nhắc tên, đủ để tất cả mọi người đều biết. Nhưng Lâm Hạ không mong chờ câu trả lời lần này. Đây là trờ chơi, ai cũng có thể trả lời được, chỉ là, đối với loại chuyện này công khai là có đôi chút mất mặt. Tang Kiệt đương nhiên càng không muốn trả lời, căn bản anh không thích dùng lời nói công khai bày tỏ cùng cô.

Tay Tang Kiệt nhẹ nhàng cầm ly rượu, miệng nhẹ nhàng nói rằng anh không thể trả lời nên đành nhận phạt, nhưng anh sẽ dùng hành động để trả lời cho câu hỏi này.

Nhập hết rượu trong ly anh nhẹ nhàng quay sang Lâm Hạ ở phía bên cạnh, mỉm cười kéo gáy cô sát lại mặt mình, sau đó hạ môi xuống hôn lấy đôi môi cô. Chât lỏng còn lại trên môi anh nhẹ nhàng vương vấn lên môi Lâm Hạ khiến cô vừa là mê đắm, vừa là ngây người. Anh vừa nói cái gì mà dùng hành động để trả lời, cái này gọi là gì chứ.

Trong lòng thầm muốn hét lên hạ lưu. Nhưng chính trái tim cô lại đập loạn nhịp.

Lâm Hạ thoáng chút bối rối nhưng lại cố gắng đẩy Tang Kiệt ra nói với mọi người tiếp tục chơi, đừng để ý đến Tang Kiệt nữa, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, để người kiêu ngạo như anh nói ra tiếng yêu với Lâm Hạ càng không dễ dàng gì. Trò chơi cứ tiếp tục như vậy, cho đến khi tất cả mọi người đều say, màn đêm trôi đi thật lâu cho đến khi ánh bình minh dần dần hé mở.

Người giúp việc theo giờ của nhà Tang Kiệt ngày hôm sau đến đã khoảng khoảng gần mười giờ trưa. Khi bà mở cửa ra liền nhìn thấy mọi người vẫn đang ngủ nơi phòng khách, độ bày bừa này bà đúng thật là cảm thấy choáng váng, hơn bốn năm làm việc cho Tang Kiệt ở nơi này, bà chưa một lần thấy cậu chủ mời bạn về, huống hồ cậu ấy ưa sạch sẽ, tất cả mọi đồ đạc đều ngăn nắp đặt đúng nơi đúng chỗ. Mấy hôm nay cô chủ có đến, mặc dù hơi loạn nhưng cũng không giống như hiện tại.

Trong phòng khách có năm người, cô chủ nằm trên chiếc sô pha dài, cô gái còn lại kia nằm ở trên sô pha ngắn, ba người đàn ông nằm la liệt dưới đất, trên sàn cũng không ít ly thủy tinh và vỏ chai rượu rỗng. Bà lại không thấy cậu chủ đâu. Trong đầu bà chợt thầm nghĩ, nếu có cậu chủ thì không sao, nhưng nếu cô chủ tự ý mang rượu của cậu ấy lên uống, chắc chắn trận bão này sẽ ngang với sóng thần.