Làm Sao Để Vớt Trăng Đáy Nước

Chương 1:




Chức quan của phụ thân của ta có được là do dùng hai nghìn kim châu để mua về, nghe nói lúc phụ thân của ta giao tiền, người ở phía trên còn cười đến nỗi suýt chút nữa tắt thở.
Người bên ngoài chỉ coi phụ thân của ta là tên tồi tệ, nhưng chỉ có riêng bản thân phụ thân của ta biết, ông ấy muốn tiêu tiền vào việc gì.
Ta vốn dĩ có một người thúc thúc, thời điểm thúc ấy đến Dương Châu làm ăn đã bị bọn ác bá ở nơi đó đánh chết, quan phủ Dương Châu chỉ nói một câu nhẹ nhàng chết ngoài ý muốn đuổi bọn ta đi, phụ thân của ta đã làm ra rất nhiều đơn kiện nhưng đều như đá chìm đáy biển, còn bị quan phủ loạn côn đuổi đi.
Từ đó về sau phụ thân của ta bèn lập lời thề kiên quyết phải làm quan, phải làm được chức quan cao nhất trên đời này.
Chức quan mà phụ thân của ta mua được chính là loại không có chút béo bở nào, chỉ có vừa bận bịu lại vừa khổ cực, thậm chí bộ quan phục bị hư cũng không kịp sửa. Những ngày đầu mới vào kinh kia, ta cùng mẫu thân của mình mỗi ngày đều ngủ sớm rồi dậy thật trễ, cũng chỉ vì muốn bớt đi một bữa ăn.
Về sau có một ngày, có một vị đại nhân đột nhiên gõ nhà ta, nhìn thấy gian phòng có chút chật chội và mộc mạc, tựa như muốn rớt nước mắt xuống. Ngài ta cầm lấy tay của ta rồi nói, Triệu đại nhân vì quốc gia mà cúc cung tận tụy, không nên trải qua cuộc đời kham khổ như thế.
Sau khi người kia ra về, rất nhiều quan sai tới nhà ta, cung cung kính kính đưa ta cùng mẫu thân của mình đón đến một ngôi nhà có sân vườn nhỏ và xinh đẹp.
Đêm đó phụ thân của ta ôm một bộ triều phục mới tinh trở về, ngồi tại dưới ánh đèn cứ sờ rồi lại sờ nó.
Còn về sau, con đường thăng quan tiến chức của phụ thân của ta cứ đi thẳng một đường lên, triều phục đổi rồi lại đổi.
Lại về sau, chúng ta được đón vào trong trạch viện của vị đại nhân lúc trước.
Phụ thân của ta tẩy trần sạch sẽ tất cả vết tích trước kia, nhưng vẫn giữ lại chiếc bài vị cho người kia, vào hôm thứ hai, ngày mười lăm đích thân mình đi thắp một nén nhang.
Phụ thân của ta vào kinh thành bảy năm, ta cũng đầy tròn mười bảy tuổi. Những năm gần đây người đến cầu thân cũng sắp đạp hỏng cánh cửa, phụ thân của ta một người cũng không nhìn trúng, ông nói, nữ nhi của ta là một người xuất chúng, không phải những gã phàm phu tục tử này có thể xứng được?
Chính ta cũng biết, ta không phải là cái loại người xuất chúng gì, ngâm thơ tác đối, ca hát khiêu vũ, mọi thứ đều không biết, nếu phải nói có gì xuất chúng, thì chắc chỉ có thể là biết tính toán, biết gấp châu chấu, nhưng đây đều là những thứ mà những người thục nữ chính thống nhà người ta rất xem thường.
Có đôi khi ta nhìn những tài nữ xuất thần khác, phụ thân của ta liền an ủi ta nói, các nàng ta thì có gì lợi hại đâu chứ? Cũng không hoạt bát đáng yêu bằng A Giản.
Ta không có cách nào nói với ông, ta cũng muốn một gia thế thanh bạch, làm một tài nữ phong nhã, ta cũng muốn sẽ không bị người xem thường, đều muốn nhưng người kia để ý đến mình.
Có thiếu nữ nào không hoài xuân chứ? Ta cũng vì nhớ một người mà nhớ đến đến ngủ cũng không yên.
Lại muốn tổ chức thơ hội, những nhi nữ là con nhà quyền quý này dường như đều cảm thấy nhàm chán như vậy, không cách được mấy ngày lại muốn tổ chức yến hội tìm kiếm niềm vui.
Ta luôn luôn là cái loại người mà người khác không muốn mời nhưng lại người không thể không mời, ta biết bọn họ không muốn gặp ta, nhưng mà ta mỗi lần như thế thì đều đi, ta cũng không muốn gặp bọn họ, ta chỉ muốn được ngắm nhìn người kia một chút.
Nhưng mà chàng ấy kiểu gì cũng không thường xuất hiện, có đôi khi liên tiếp rất nhiều lần đều không hề đến, nhưng mà ta lại không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để có thể gặp được chàng.
Ta không có bằng hữu gì, bọn họ có một vòng tròn cố định, ta không vào được, cũng không nghĩ đến việc đi vào.
lúc yến tiệc bắt đầu, ta vẫn là giống một linh vật ngồi yên lặng như thế, nhìn xem bọn họ minh tranh ám đấu. Chẳng qua là lần này ta cũng không cảm thấy phiền, bởi vì người kia cũng có ở đấy
Nhi tử độc nhất của Uy Viễn Hầu gia, mọi người trong kinh thành đều gọi chàng là tiểu hầu gia.
Khi một Người đã đem lòng thích một người, người đó sẽ luôn cảm thấy bản thân mình có điểm này không tốt, điểm kia không tốt, ta cũng không thể là một ngoại lệ, luôn có rất nhiều lo lắng, ta không có cách nào giống những cô nương ở nhà khác mà có thể thoải mái bắt chuyện với chàng.
Ta cũng biết, cho dù ra có tốt hơn chàng cũng sẽ không nhìn đến ta một cái, người như chàng ấy, người có thể để coi trọng thì cũng là ngàn dặm mới tìm được một người.
Vậy đại khái cũng là một trong những lý do mà ta thích chàng, biết rõ chuyện này là chuyện không thể nào, vậy nên mới là chuyện làm người khác si mê.
Ta không để lộ ra rằng mình đang nhìn trộm chàng ấy, trong lòng âm thầm vui vẻ, không ai quấy rầy đến ta, không ai chú ý đến ta, không có bằng hữu dường như lại là một việc rất đáng ăn mừng.
Nhưng thơ hội lần này, đã ra một đường rẽ.
Lần này chủ đề là hoa quả, như thường ngày thì sẽ không có ai mời ta làm thơ, lần này không biết tại vì sao, tiểu thư hoàng kiệm của sự gia như là uống phải rượu giả mà khiêu khích ta, muốn ta cùng nàng đối thơ.
Người đang ngồi ở đấy đều biết ta là người không có văn hóa gì, từ trước đến giờ cũng chưa làm qua một bài thơ nào, cũng không để ý tới mà làm khó ta.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào ta, ta cảm thấy rất khó xử, khó xử thay nàng ta, đường đường là một tài nữ sao lại cứ phải níu lấy ta không thả chứ.
Ta thành thật mà nói, trong bụng ta không có chút mực gì, viết không ra được một bài thơ.
Hoàng tiểu thư không có hảo ý mà cười lên, nàng ta nói nàng ta chưa từng thấy liên tiếp nhiều năm thơ hội như vậy mà không có ai chưa viết qua một câu đối, Triệu tiểu thư nhất định là khiêm tốn quá mức rồi.
Ta biết nàng một mực tại leo lên Công bộ Thượng thư nhà Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư thích tiểu hầu gia, cũng biết ta thích tiểu hầu gia, mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng ta lại có thể cảm nhận được nàng đối ta chán ghét.
Vị Hoàng tiểu thư này nhất định muốn làm ta mất mặt, hoặc là muốn ở trước mặt mọi người biểu hiện tài năng của mình, hoặc chính là vì muốn lấy lòng Bạch tiểu thư.
Ta cũng mặc kệ là loại nào, nhưng mấy nàng ta đã không tính toán kỹ càng rồi, ta là một người mặt dày a.
Hoàng tiểu thư không buông tha mà nói tiếp, Triệu tiểu thư là sợ rồi sao?
Ta xoay xoay chén rượu, bất đắc dĩ cười nói, làm thơ cũng là không phải không được.
Trên mặt Hoàng tiểu thư lộ ra một nụ cười đắc thắng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.