Làm Sao Để Vớt Trăng Đáy Nước

Chương 2:




Ta đứng lên dạo qua một vòng rồi nói, chỉ là ta không thể hiểu, Hoàng tiểu thư cũng không phải nữ tử bình thường hay thích thể hiện mà, sao hôm nay lại phải dây dưa với ta như vậy?
Hoàng tiểu thư có chút bối rối không hiểu cho lắm, nói, Triệu tiểu thư đang nói gì vậy, ta chỉ là muốn cùng ngươi luận bàn thôi.
Ta hỏi, lúc trước nhiều buổi thơ hội người cũng chẳng tìm ta luận bàn gì, sao tự nhiên lần này lại hào hứng như vậy, hôm nay là một ngày đặc biệt gì sao?
Ta liếc nhìn Lương Phái một chút, rồi bỗng nhiên như bừng tỉnh lại vỗ vỗ lên trán, bịa đặt rồi nói, ồ, ta trái lại đã sơ sót rồi, thì ra hôm nay tiểu hầu gia cũng có mặt tại đây, Hoàng tiểu thư ái mộ tiểu hầu gia đã lâu, hôm nay tiểu hầu gia hiếm khi xuất hiện ở đây, Hoàng tiểu thư nhất định là muốn nắm lấy cơ hội làm ra hai bài thơ hay, để người trong ghi lại ấn tượng sâu sắc đây mà.
Ta ở trước mặt mọi người nói Hoàng tiểu thư ái mộ tiểu hầu gia, mặc kệ là việc này là thật hay giả, mặc kệ nàng ta có thừa nhận hay không, trong lòng của những người này đều vững vàng rồi, với thân phận của nàng ta, sẽ chỉ bị người khác chế giễu, cho dù là chủ sử Bạch tiểu thư sau tâm màn, trong lòng cũng khó tránh khỏi việc có chút khúc mắc với nàng ta.
Hoàng tiểu thư đã không nghĩ tới ta sẽ đưa tiểu hầu gia ra trêu đùa, nàng ta vừa tức giận vừa buồn bực, gương mặt đỏ bừng đến tận cổ, lắp ba lắp bắp nói rằng ta là chỉ nói hươu nói vượn.
Ta nhìn sang Bạch tiểu thư ở một bên sắc mặt tái xanh, nhịn không được trong lòng có chút giễu cợt nàng ta, nàng là có chút tâm kế, nhưng chung quy vẫn là quá đè nặng ‘mặt mày’, vẫn là còn chút non nớt.
Ta nhặt lên một cây bút, rồi nói, Hoàng tiểu thư không cần thẹn thùng, ta cũng là một lòng trông mong người và tiểu hầu gia sẽ được hạnh phúc, hôm nay nếu ta không làm bài thơ này, trái lại sẽ có chút không hiểu phong tình rồi, quân tử vẫn là phải giúp người hoàn thành ước nguyện mới đúng a!
Ta nâng bút viết: Một quả chuối lớn, gương mặt nhỏ đỏ bừng, tìm được lang như ý, khoái chí đón gió đông.
Ta lớn tiếng đọc lên một lần, chung quanh vang lên một tràng cười vang, ta cười nói, ai, thô bỉ, thô bỉ, không được bằng một phần ngàn vạn của Hoàng tiểu thư, ta xin được nhận thua.
Ta xem sang một chút tiểu hầu gia đang ngồi bình tĩnh uống trà không lên tiếng nào kia, rồi vui tươi hớn hở rời đi.
Giết địch tám trăm, tự tổn thất một ngàn, ta cũng không biết ta là đang vui cái gì nữa.
Sau đó ngẫm lại tính cách này của ta là học theo phụ thân của ta, không cần mặt mũi lại không từ thủ đoạn, cho dù có là người mình thích đi nữa, thì vẫn có thể mang kia làm bia đỡ đạn.
Ta có chút hổ thẹn, đến một việc đơn thuần là thích một người vậy mà cũng làm không được.
Từ đó trở đi ta cũng không tham gia thêm yến hội gì, cũng không nghĩ thêm đến việc sẽ được gặp tiểu hầu gia.
Ta càng ngày càng phát lạnh, rõ ràng là Trung thu mới qua, kinh thành mới đó mà đã có gió lạnh đến thấu xương. Ta ở nhà nhìn mẫu thân làm cho ta một bộ áo đông, phụ thân của ta vui tươi hớn hở vào nói, A Giản, ta đã chọn cho con một nhà rất tốt để thành thân.
Ta có chút phiền rầu rồi, ông ấy còn chưa hỏi qua ý ta mà đã muốn gã ta đi.
Phụ thân làm bộ dáng vẻ vuốt vuốt râu mình rồi nói, ai, vậy thì thật tiếc, gia thế của tiểu hầu gia Uy Viễn Hầu gia uy phong lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong, ta còn tưởng rằng A Giản sẽ thích chứ,vậy thì hồi thôi hồi thôi!
trong phút chốc mọi sự nhiệt huyết của ta cứ như đều đang xông lên trán, bận nắm chặt lấy ông hỏi có phải thật sự là vậy không. Phụ thân của ta lại cười hì hì nói, A Giản thích người như thế nào, chẳng lẽ ta lại không biết?
Ta xưa nay không dám ảo tưởng đến chuyện có một ngày sẽ có thể được gã cho chàng ấy, chuyện quá đáng nhất mà ta có thể nghĩ đến, cũng chỉ có việc chàng ấy nhìn thẳng vào ta, gọi ta một tiếng Triệu cô nương.
ngọn lửa nhỏ Sớm đã bị ta bóp tắt giờ lại bùng cháy lên.
lúc Hầu phủ đến cầu thân, ta lén lút nấp sau tấm bình phong nghe trộm, giọng nói của tiểu hầu gia, thật là hay a.
Ta chỉ lo vui mừng, vì vậy mà không hề để tâm đến những lo lắng trước đây, quên luôn việc ta lấy chàng là bia đỡ đạn, ta cũng cho rằng chàng sẽ không để tâm tới đâu.
Ngày Ta xuất giá hôm đó, hồi môn trải dài mười dặm, phụ thân ta nói cả đời này của ông không quan tâm đến cái gì phô trương, nhưng việc A Giản xuất giá, thì nhất định còn phải phô trương hơn nữ nhi của hoàng thượng.
Ta mừng rỡ bước vào động phòng, chờ từ ban ngày đợi đến đêm khuya, chờ phu quân của ta đến vén chiếc khăn trùm đầu xuống cho ta, nhưng chàng ấy đã không đến, đến sáng ngày hôm sao chàng ấy cũng không tới.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng ta đã bị gió lạnh diêu diêu đêm hôm đó, một lần nữa lại vụt tắt.
Vào lúc sáng sớm, thị nữ của Hầu phủ một lần nữa lại đến giúp ta rửa mặt rồi đi bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu, khi ta bước ra ngoài thì không biết chàng ấy từ đâu xuất hiện, nói lời xin lỗi như không có chuyện gì xảy ra, thật có lỗi, đêm qua ta đã say quá.
Mặc dù ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt hờ hững của chàng ấy, trong lòng lại thấy vô cùng tổn thương, chàng ấy có thể không cưới ta, nhưng tại sao lại muốn chà đạp tấm chân tình của ta trên đất chứ?
Chàng ấy đột nhiên duỗi tay ra muốn dìu ta đi, gương mặt vui cười nhưng ánh mắt cất giấu đầy sự hờ hững, trong lòng ta lại cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, đây là muốn diễn kịch cho ai xem vậy chứ?
Chàng ấy không tôn trọng ta, ta cùng lười mà phối hợp diễn kịch với chàng ấy, ta vung tay ra, rồi tự mình đi.
Lúc dâng trà lên, Uy Viễn Hầu gương mặt vui vẻ kéo lấy phụ mẫu ta một chút, ta giỏi nhất là việc quan sát lời nói và cách diễn đạt của người khác, có thể dễ dàng nhận ra được trong nụ cười của Uy Viễn Hầu cất giấu rất nhiều sự bất đồng.
Trái lại là Hầu phu nhân, mặc dù bà ấy không thích nói chuyện nhưng lại cực kỳ thân thiết với ta, nhất là khi nghe ta kể về những chuyện ngày xưa ở Giang Nam, bà ấy còn nắm lấy tay ta mà không buông.
Lương Phái vốn là không nói chuyện nhiều, ngày đó như thế, từ ngày đó trở về sau và là như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.