Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 3: Là tôi mua anh một đêm



Nhận được tin nhắn của Lam Yên, chị kế xảo quyệt lập tức hốt hoảng mà quay lại. Nhưng chẳng thấy cô đâu cả. Lúc này cô ta nhận được một cuộc gọi. Vừa nhìn thấy tên hiển thị người gọi đến, ả đã tái mét mày mặt, cẩn trọng bắt máy. Đầu dây bên kia, giọng nói ồn ồn, cáu gắt truyền thẳng đến tai khiến cô ta tưởng chừng bản thân sắp bị điếc đến nơi.

- Hàng ngon mà mày nói đâu? Bọn tao chờ hơi lâu rồi đấy? Mày đang giỡn mặt với bọn này à? Hả?

Tay cô ta run lên, giọng nói lắp bắp vì quá sợ sệt:

- Dạ...em...em không dám. Chỉ là con nhỏ đó nó...nó đang đi toilet, các anh chờ một lát, em sẽ dắt nó đến ngay.

Giọng nói của kẻ đang giữ máy ở đầu dây bên kia dường như đang rất mất kiên nhẫn:

- Tao cho mày ba phút, không mang hàng tới thì liệu cái mạng. Mày nên nhớ số nợ của mày bây giờ đang nhiều đến mức nào. Bọn tao sắp không đợi thêm được nữa!

Cô ta hoảng sợ, liên tục dạ thưa rồi hứa hẹn đủ điều. Bà chị kế vốn dĩ tâm địa thâm độc, hôm nay hẹn cô đến quán bar là vì có ý đồ xấu. Cách đây một năm, ả ham mê đánh bạc nên đã vay của bọn xã hội đen một khoảng tiền. Nhưng cô ta càng chơi càng thua, liên tục đắm chìm trong kiếp đỏ đen mà không biết điểm dừng. Để rồi không gỡ được vốn mà ngược lại càng nợ chồng nợ, lãi chồng lãi đến mức mất đi khả năng chi trả.

Để được xóa nợ, ả đã hứa với bọn xã hội đen cho vay tiền sẽ giao Lam Yên cho bọn chúng mua vui. Số phận của cô ra sao, căn bản ả không hề quan tâm. Chị kế tàn độc bỏ xuân dược vào rượu, nhiệt tình cho cô uống để lựa thời cơ thích hợp sẽ đưa cô đến gặp bọn người xấu xa.

Bọn chúng đã thuê một căn phòng riêng ở quán bar này và hiện đang ngồi chờ đợi ả chị kế đưa con mồi đến để cùng nhau thưởng thức. Nào ngờ gần đến lúc quyết định, Lam Yên lại đột ngột bỏ đi. Ả loay hoay tìm cô, nhưng vẫn chưa tìm được, nếu không thể giao cô cho bọn người kia, e rằng lần này cô ta khó sống.

- -----------------------------------

Bên trong thang máy, Lam Yên cảm thấy có chút ngột ngạt, cơ thể bắt đầu cảm thấy khó chịu, dường như thuốc đang phát huy tác dụng.

Vừa rồi cô đã cắn anh, người đàn ông tức giận bóp nhẹ cằm cô, gương mặt xinh đẹp dần ửng đỏ. Bất giác cô đưa tay chạm vào mặt anh, trong giây phút không thể kiểm soát, Lam Yên bỗng chủ động hôn người đàn ông lạ lẫm mà cô chỉ mới gặp mặt lần đầu.

Anh muốn đẩy cô ra, nhưng chẳng hiểu vì sao bản thân lại bị người con gái này cuốn hút đến lạ thường. Thay vì chối từ nụ hôn, anh lại buông xuôi tận hưởng, chẳng những thế con nhiệt tình đáp lại một cách mạnh bạo.

Vừa lúc cửa thang máy mở ra, anh tạm tiếc nuối mà rời môi cô. Nhưng bản thân anh lại không nhịn thêm được nữa, để tránh ánh nhìn của những người xung quanh, anh bế thốc cô lên rồi ghé vào một căn phòng riêng tư.

Trong không gian phòng kín đáo, ánh đèn lờ mờ tăng thêm sự kích thích, cả hai hôn nhau mãnh liệt. Anh nút lấy môi cô, tinh nghịch cắn mạnh như thể muốn trả đũa chuyện lúc nãy. Lam Yên bị anh làm đau, cô nhíu mày, dùng sức đẩy anh ra.

Nhưng dù cô có cố gắng thế nào vẫn không thoát được vòng tay anh. Nụ hôn cuồng nhiệt vẫn tiếp diễn, xoa dịu cả cơn đau vừa rồi, anh đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, khiến cô dần đê mê không lối thoát.

Nụ hôn càng lúc lại thêm mạnh bạo, cô dần nhận thấy sự bất thường, sự tỉnh táo ít ỏi khiến cô mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Nụ hôn vừa dứt, Lam Yên chợt hoảng sợ, nhưng ngay giây phút cô vừa lấy lại được chút ý thức thì cơ thể lập tức bị tác dụng của thuốc khống chế.

Cả cơ thể thoi thúc cô lần nữa chủ động hôn anh, lúc này anh chợt nhận ra cử chỉ của cô có chút khác thường, cứ như đã bị chuốc thuốc. Nhìn người con gái mang gương mặt ngây thơ lại không biết giữ mình, anh có chút khó chịu. Nếu cô không va phải anh thì e rằng đã gặp kẻ xấu nhân cơ hội mà giở trò đồi bại rồi cũng nên.

Bàn tay mảnh khảnh chạm vào cổ anh, nụ hôn vẫn cuồng nhiệt không muốn chấm dứt. Cô vô tình động chạm, mơn trớn trên cơ thể anh, nhưng nào biết rằng hành động này đã đánh thức cơn khát khao chiếm hữu, khiến anh dần trở nên mê mẩn.

Cô ghé môi sát tai anh, cả hai lúc này đang cảm nhận rõ từng hơi thở của nhau, lời nói nhỏ nhẹ truyền đến tai anh, cảm giác nhột đến khó tả.

- Một đêm của anh bao nhiêu?

Lại là câu hỏi này, anh chẳng thể hiểu nổi, nhìn mặt anh giống trai bao lắm sao? Đây là cô gái đầu tiên dám hỏi anh như vậy, tự mặc định anh chính là trai bao mà không ngừng hỏi giá.

Không thể để bản thân bị hạ thấp như vậy, điều này chạm đến tự ái đàn ông trong anh. Đưa bàn tay nam tính vuốt nhẹ má cô, anh rất có hứng thú với cô gái này, nụ cười xảo quyệt ẩn hiện trên môi, anh muốn lập ngược tình thế:

- Một triệu tệ, tôi mua cô một đêm.

Cô lắc đầu, đưa ngón tay chạm vào môi anh:

- Không, phải nói là tôi mua anh một đêm. Chốt giá một triệu tệ!