Trước sự ấp úng của cô ta, anh càng chắc nịch điều mình biết được hoàn toàn là sự thật chẳng chút sai lệch. Dù thái độ có phần lúng túng khi bị anh vạch trần góc khuất đen tối, tuy nhiên Nhậm Ninh Vân vẫn không chịu thừa nhận. Cô ta giả ngu ngơ mà chối cãi, vờ như bản thân chẳng hề biết gì cả.
- Anh nói vậy là sao? Em không hiểu.
Giai Nghị nở nụ cười nhếch môi, thật ra khi biết chuyện đáng xấu hổ của cô ta, anh không nghĩ sẽ vạch trần Nhậm Ninh Vân. Nếu cô ta không nhất quyết đòi kết hôn với anh, không mang tính mạng ra hù doạ thì anh đã chẳng nói ra chuyện này.
- Cô không hiểu hay giả vờ không hiểu? Mối quan hệ giữa cô và Chu Minh Đăng ra sao, cô là người biết rõ nhất. Chắc không cần tôi phải giúp cô nói ra, đúng chứ?
Đến nước này, Nhậm Ninh Vân lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cố lờ đi ánh nhìn sắc lạnh đang trực tiếp quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô ta.
- Em...em không biết anh đang nói gì?
Anh nở nụ cười nhạt, một nụ cười khinh thường mị hoặc, con người của Huân Giai Nghị đôi khi lại khiến người khác thấy nguy hiểm khó gần mà phải ra sức dè chừng, cẩn trọng.
- Cả gia đình của Chu Minh Đăng đều biết cô và anh ta đang quen nhau. Cô có cần tôi bảo anh trai của Chu Minh Đăng đến đây xác nhận không?
Anh đã phanh phui mọi chuyện thẳng thừng thế này thì Nhậm Ninh Vân còn gì để chối cãi được nữa. Cô ta vội nắm lấy cánh tay anh, giọng nói cầu xin tha thiết, bây giờ hôn sự dẹp hẳn sang một bên, ả chỉ mong Giai Nghị đừng nói với mọi người chuyện đáng xấu hổ này, nếu không Nhậm Ninh Vân sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa.
- Chuyện này...chuyện này thật ra là một sự cố. Tên Chu Minh Đăng đã gài bẫy em, hắn uy hiếp nếu em không qua lại với hắn thì hắn sẽ...hắn sẽ...
Chợt cô ta ấp úng, có chuyện gì đó khiến Nhậm Ninh Vân xấu hổ chẳng dám nói ra.
Giai Nghị cũng không hỏi thêm, căn bản anh chẳng muốn quan tâm chuyện của cô ta. Hôm nay anh đến đây để nói rõ ràng vì không muốn tiếp tục bị làm phiền bởi những cuộc gọi điện từ Huân phu nhân.
- Tôi không thể kết hôn với cô. Người tôi yêu là Lam Yên, tôi sẽ không cưới ai ngoài cô ấy. Đây là lần cuối cùng tôi nói với cô về chuyện này. Giờ tôi có việc nên phải về rồi. Cố gắng giữ sức khỏe, đừng dại dột như vậy nữa.1
Anh không chờ Nhậm Ninh Vân đáp lời, Giai Nghị đứng dậy quay lưng rời khỏi phòng. Vừa nhìn thấy anh bước ra, Huân phu nhân đang ngồi ở hàng ghế chờ liền đứng dậy:
- Con về à? Sao về sớm vậy? Hay tối nay con ở lại với Ninh Vân đi.
Sau khi anh dứt khoát nói thẳng mặt sẽ không thực hiện hôn ước, Nhậm phu nhân chẳng dám trách móc hay nói ra nói vào thêm bất kỳ điều gì nữa. Bà ấy cùng Nhậm lão gia thấy anh đã ra khỏi phòng bệnh liền lặng lẽ bước vào trong với con gái của họ.
Anh nhìn mẹ, thái độ lạnh lùng cứng rắn:
- Những gì cần nói với Ninh Vân con cũng đã nói hết rồi. Giờ con có chuyện muốn nói với mẹ một lát.
Thái độ của Huân phu nhân có chút căng thẳng, đột nhiên Giai Nghị bảo có chuyện cần nói với bà ấy trong khi thường ngày hai mẹ con vốn dĩ chẳng hề thân thiết. Có khi vài tháng mới gặp nhau, nói chuyện với nhau cũng chỉ đôi ba câu thì anh lại rời đi. Giai Nghị khiến bà ấy vừa tò mò lại mang theo vô vàng nỗi khó hiểu.
- -------------------------------
Giọng nói sững sờ của Huân phu nhân vang vọng khắp khu hành lang, cũng may ở đây vắng người, nếu không thì có chút xấu hổ vì làm ồn ào nơi bệnh viện.
- Con nói sao chứ? Con và Sở Lam Yên đã có con với nhau? Đứa nhỏ đã được bảy tuổi rồi! Con đang đùa với mẹ à?
Trông anh rất nghiêm túc, chẳng thể nhìn ra một nét trêu đùa nào cả.
- Những gì con nói hoàn toàn là sự thật. Chúng con đã có con với nhau rồi.
Tuy Huân phu nhân biết rõ trước giờ Giai Nghị chưa từng nói đùa với bà ấy, tuy nhiên chuyện gây sốc thế này thì Huân phu nhân chẳng thể tin ngay được.
- Rõ ràng con và Sở Lam Yên chỉ mới hẹn hò với nhau thời gian gần đây thôi, sao lại có đứa con tận bảy tuổi được. Chẳng lẽ...là con riêng của cô ta? Con chấp nhận yêu người phụ nữ là mẹ đơn thân à?
Anh lắc đầu, khẳng định chắc nịch:
- Không phải, đứa nhỏ thật sự là con ruột của con. Chuyện này khá phức tạp, con sẽ kể với mẹ sau. Con nói ra chuyện này để hiểu và đừng mong con kết hôn với Nhậm Ninh Vân nữa. Bây giờ con có việc phải về trước. Con sẽ sớm đưa Lam Yên và cháu nội đến gặp ba mẹ.
Nói đoạn anh rời đi, Huân phu nhân vẫn chưa kịp hỏi thêm vài điều khiến bà ấy hoang mang trong lòng.
- Con phải nói rõ ràng với mẹ chứ...Giai Nghị à...
Bất ngờ nghe tin Giai Nghị đã có con, quả thật Huân phu nhân rất sốc, đứa bé cũng đã vào tiểu học, chuyện này nếu không phải do chính miệng anh nói ra mà được nghe lại từ ai đó thì chắc chắn Huân phu nhân đã một mực không tin.