Lao Tù Ác Ma

Chương 21: Quyết tuyệt




“Bác sĩ Phó, làm phiền ngài quá, mới sáng sớm đã hẹn ngài ra ngoài.” Diệp Mạc sắc mặt ôn hòa, kéo ghế ngồi xuống đối diện Phó Nhân.
Phó Nhân thấy Diệp Mạc xuất hiện, lập tức đứng dậy hướng về phía Diệp Mạc gật đầu cung kính bắt chuyện một hồi, sau khi ngồi xuống, mới mở miệng cười nói “Tôi là bác sĩ riêng mà Tiếu tổng mời đến chăm sóc cậu, Diệp tiên sinh ở đâu, dĩ nhiên là tôi sẽ theo cậu đến đấy rồi.”
“Phó bác sĩ đã làm nghề được bao nhiêu năm rồi?” Diệp Mạc vẫn duy trì nụ cười hòa nhã, mắt lộ ra dị quang nhìn Phó Nhân.
“Đã hai mươi năm rồi.” Phó Nhân cười nói, nhưng mơ hồ có cảm giác không đúng, người con trai đối diện hai mắt tựa hồ như muốn nhìn thấu gã.
“Hai mươi năm” Diệp Mạc như là đang thì thầm “Quả thực là đã có thâm niên nhiều năm, chẳng trách Tiếu Tẫn Nghiêm lại đưa ông vào biệt thự làm bác sĩ riêng, kẻ vô dụng hắn căn bản không cần.”
Phó Nhân càng nghe càng không đúng, biểu hiện ra dáng vẻ nghi hoặc “Diệp tiên sinh hẹn tôi ra ngoài, rốt cuộc là…” Phó Nhân kéo dài lời, chờ đợi Diệp Mạc trả lời.
“Muốn nhờ bác sĩ Phó làm một loại thuốc.” Đáy mắt Diệp Mạc lóe hàn quang, thần sắc nghiêm túc lên “Ngay cả loại thuốc khiến con người ta trở nên ngu đần bác sĩ Phó cũng có thể dễ dàng làm được, tôi nghĩ loại thuốc tôi muốn, bác sĩ Phó cũng có thể giúp tôi.” Diệp Mạc nói xong, làm như không có chuyện gì xảy ra thản nhiên rót nước, thuận tiện rót vào ly của Phó Nhân.
Phó Nhân lúng túng cười “Hy vọng Diệp tiên sinh hiểu cho, lúc trước kê thuốc cho cậu không phải xuất phát từ ý muốn của tôi, là Tiếu tổng…”
“Bác sĩ Phó hiểu nhầm rồi.” Diệp Mạc ngắt lời nói “Hiện tại tôi chỉ muốn nhờ bác sĩ Phó điều chế giúp tôi một loại thuốc, một loại thuốc có thể khiến người ta chết đi mà không thể tra ra được nguyên nhân cái chết.”
Mặt Phó Nhân khẽ biến sắc “Tại sao Diệp tiên sinh lại muốn loại thuốc này?”
Diệp Mạc cười thản nhiên “Đương nhiên là vì muốn mạng Tiếu Tẫn Nghiêm!”
Phó Nhân có chút hoảng hốt nhìn nụ cười của Diệp Mạc “Tôi không rõ lắm, tại sao Diệp tiên sinh lại muốn nói chuyện này cho tôi? Lỡ như tôi nói cho Tiếu tổng….”
“Bác sĩ Phó.” Diệp Mạc cười ngắt lời Phó Nhân “Ngài sẽ không, làm nằm vùng của Phục Luân, tôi nghĩ chắc ngài tự hiểu chuyện chứ nhỉ.”
Sắc mặt Phó Nhân kinh biến, trong chốc lát khôi phục nguyên dạng “Phục Luân nào cơ? Nằm vùng gì? Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, Diệp tiên sinh, tôi thực sự nghe không hiểu.”
Diệp Mạc khẽ cười một tiếng, tùy theo sắc mặt lạnh băng “Nếu như ông một lòng hướng về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, tại sao lại ám chỉ để tôi đi xét nghiệm thuốc, đồng thời còn nhắn tin để tôi đi đến bệnh viện, để tôi phát hiện ra Diệp Nhã đã chết, sau đó ngẫu nhiên xuất hiện ở trước của bệnh viện, mang tôi tới nghĩa trang, lại nói cho tôi nguyên nhân Diệp Nhã chết là do Tiếu Tẫn Nghiêm làm ra. Ông làm như vậy, chẳng phải là muốn để tôi cùng Tiếu Tẫn Nghiêm triệt để cắt đứt với nhau, sau đó sẽ lợi dụng tâm lý muốn báo thù của tôi để đối phó với Tiếu Tẫn Nghiêm hay sao?”. ngôn tình sủng
“Tôi chỉ là không đành lòng nhìn thấy cậu bị lừa dối thôi.”
“Thế nên bác sĩ Phó nghĩ tôi sống trong đau khổ vì cái chết của người thân sẽ thoải mái hơn sao?”
Phó Nhân vẫn làm ra dáng vẻ rất bình thản “Xem ra lòng tốt của tôi đã không được Diệp tiên sinh hiểu cho.”
“Hay là tôi nói thêm một điểm nữa cho ông nghe, lúc tôi bị thương ở cổ tay, ông đã đặt một cái máy nghe lén loại nhỏ vào bên trong băng gạc cổ tay của tôi, lén lút đem chuyện tôi hợp tác với Hạ Hải Long nói cho Phục Luân biết, dẫn đến cái chết của Hạ Hải Long, sau đó được Phục Luân cho thay thế Hạ Hải Long để hợp tác với tôi, tôi nghĩ Phục Luân nhất định là sai ông dám sát theo dõi nhất cử nhất động của tôi, để phòng ngừa tôi liên hợp với Tiếu Tẫn Nghiêm phản công cắn ngược hắn một cái, thế nên ông mới mãi không chịu nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết tôi đã khỏi hẳn.”
Thấy Phó Nhân im lặng, sắc mặt khó coi, Diệp Mạc tiếp tục nói “Bác sĩ Phó đừng hoảng hốt, nếu như tôi đã hẹn riêng ngài ra ngoài, dĩ nhiên sẽ không có ý định đem chuyện này nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, ngài từng là bác sĩ riêng của Diệp Nhã, tuy ngài có mục đích khác, nhưng cũng nhờ ngài đã đem chấn tướng nói cho tôi biết, thế nên….”
Diệp Mạc nói rất nhiều, cuối cùng Phó Nhân cũng thừa nhận hắn quả thực đúng là nằm vùng của Phục Luân, cậu không phải là muốn uy hiếp gì Phó Nhân, chỉ là muốn từ trên người Phó Nhân đạt được mục đích của chính mình mà thôi, nếu Phó Nhân là người của Phục Luân, dĩ nhiên ông ta cũng muốn lấy mạng của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Phó Nhân từng là bác sĩ tư nhân của Phục Luân, con trai của ông làm việc dưới trướng Phục Luân, đã chết dưới tay thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm trong một lần giao chiến ác liệt, ngươi tranh ta đoạt, ở trong thế giới hắc ám chém giết không ngừng, chuyện đổ máu tử vong là chuyện rất đỗi bình thường không thể tránh khỏi, nhưng Phó Nhân đã đem hết thảy cừu hận đổ lên trên người Tiếu Tẫn Nghiêm, lúc này mới chủ động nhận lệnh, trải qua đủ các loại thủ đoạn, được Tiếu Tẫn Nghiêm chọn từ nước ngoài đưa tới thành phố X điều trị cho Diệp Nhã.
Y thuật của Phó Nhân rất cao, lý lịch gần hai mươi năm hành nghề của ông rất được Tiếu Tẫn Nghiêm coi trọng, cộng thêm Phục Luân đã tác động vào tạo ra bối cảnh thân thế hoàn hảo cho Phó Nhân nên Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Phó Nhân rất yên tâm, lúc Diệp Nhã chết đi mới để ông trở thành bác sĩ tư nhân cho Diệp Mạc.
Trong thời gian ở trong biệt thự, ông nhiều lần đã định ra tay giết chết Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng khổ nỗi Tiếu Tẫn Nghiêm có tính cảnh giác rất cao, hơn nữa ở bên trong biệt thự, ngoại trừ những thủ hạ thân tín của hắn thì bất kể người nào cũng không được phép mang theo vũ khí gây tổn thương bên người, thế nên Phó Nhân vẫn không thể ra tay, tuy nói là làm việc cho Phục Luân, nhưng Phó Nhân cũng không mang được mấy tin tình báo đáng giá từ chỗ Tiếu Tẫn Nghiêm về cho Phục Luân, làm một danh y, ông căn bản không có tư cách tiếp cận đến nơi Tiếu Tẫn Nghiêm cất giấu cơ mật trong căn biệt thự này, lúc này mới đem hết thảy công phú tiếp cận lấy lòng người Tiếu Tẫn Nghiêm yêu nhất, Diệp Mạc.
Ở trên người Diệp Mạc, Phó Nhân quả thực đã hao tốn không ít công sức, cuối cùng cũng đã đạt đến mục đích ông mong muốn.
……………………….
Phó Nhân đem chuyện Diệp Mạc nhờ báo cho Phục Luân biết, thế nên khi Diệp Mạc cùng Phục Luân gặp mặt ở nghĩa trang thì Phục Luân đã đưa cho Diệp Mạc loại thuốc cậu nuốn,
“Loại thuốc này sẽ không lập tức có hiệu quả ngay, sau mười ngày nửa tháng, người dùng chỉ cảm thấy thân thể mệt nhọc, nhưng vẫn sinh hoạt bình thường, sau hai tháng, cho dù có là Hoa Đà chuyển thế cũng không cứu nổi, càng không thể tra ra được nguyên nhân cái chết.”
“Tại sao phải là hai tháng…”
“Đừng nóng vội.” Phục Luân khẽ cười nói “Em không muốn để cho Tiếu Tẫn Nghiêm trước khi chết nhìn thấy giang sơn của chính mình sụp đổ sao? Hơn nữa, em đã đồng ý với tôi đoạt được thứ tôi muốn, nếu Tiếu Tẫn Nghiêm chết ngay, em càng sẽ không có cơ hội.”
Diệp Mạc nhận lấy thuốc của Phục Luân, ánh mắt nhàn nhạt “Sau hai tháng, hắn…. thật sự sẽ chết?”
“Đương nhiên” Phục Luân cười vô cùng tự tin “Buôn bán thuốc cấm cũng là một hạng mục trong chuyện làm ăn của tôi, điều ấy ít nhất chứng tỏ độ tin cậy đối với hiệu quả của loại thuốc này là tuyệt đối.”
Diệp Mạc nắm thuốc trong lòng bàn tay, hồi sau mới lạnh lùng nói “Tiếu Tẫn Nghiêm chết rồi, anh phải lập tức thả Tần Thiên!”
Phục Luân vỗ tay cái độp, khóe miệng hơi cong “Không thành vấn đề, nhưng em nhất định phải làm được chuyện mỗi ngày bỏ thuốc cho Tiếu Tẫn Nghiêm uống, Phó Nhân sẽ phụ trách giám sát em, nếu như em ngắt đoạn một ngày, Lạc Tần Thiên….”
“Đây là chuyện tôi quyết định làm, tôi sẽ không đổi ý!!” Diệp Mạc nói xong, ánh mắt quyết tuyệt xoay người rời đi.
“Trước lúc đi, mạo muội hỏi em một câu.” Phục Luân ý cười dày đặc, xa xôi mở miệng nói “Một đời này của em, bên cạnh cũng coi như là có không ít đàn ông, tôi rất muốn biết, em yêu nhất người nào? Nếu như người em chân chính yêu lại là người em muốn giết, vậy trò chơi này, người cuối cùng mất mạng, có thể sẽ chính là em!”
Diệp Mạc không ngừng chân, nhưng cậu vẫn nghe rõ lời Phục Luân, chỉ là không đáp lại bất kỳ lời nào, bóng người gầy gò rất nhanh liền biến mất bên trong màn mưa phùn mịt mùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.