Hai cô gái này cứ như vậy đều có tâm sự riêng của mình mà ngủ thiếp đi rồi.
Nửa đêm về sáng, cuối cùng cũng không có việc gì nữa.
A, nếu như Phạm Đinh Đinh không tìm được người mà mình muốn tìm, cũng không tính là một chuyện gì.
Dù sao, Phạm Đinh Đinh đem người mới của ngày hôm này đều gọi đến rồi, tìm được một vòng, cũng không có tìm được người mà anh muốn tìm, vốn là muốn đem nhân viên công tác cũng kêu tới, Phạm Đậu Đậu trực tiếp ngăn cản lại.
Nếu như làm như vậy, vậy thì quá làm ầm ĩ rồi.
Sau đó Phạm Đinh Đinh một vẻ mặt không cam lòng mà quay về lều trại của mình mà nghỉ ngơi rồi.
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Mạc Tiểu Đào quả nhiên đã đi tìm người mới kia hủy bỏ hợp đồng rồi.
Có lẽ là có công ty mới muốn tâng bóc cô ấy, cô ấy không hề có một chút do dự nào thì ký tên hủy bỏ hợp đồng rời khỏi rồi, đương nhiên là có người thay cô ấy trả tiền trái với điều ước rồi.
Những người khác thì lại không có vận may tốt như cô ấy rồi, vẫn là phải ngoan ngoãn mà chụp ảnh, ngoan ngoãn mà nghe lời.
Võ Vạn Kỳ tự giác không có đi ra ngoài đi chơi, mà là ở trong lều vải cầm điện thoại xem chương trình tạp kỹ.
Bởi vậy Phạm Đinh Đinh tìm cả cái bãi cát, cũng không có tìm thấy được Võ Vạn Kỳ.
Phạm Đinh Đinh đừng nói là có bao nhiêu thất vọng rồi.
Có lẽ là phụ nữ kia, chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng không phải người ở trong công ty chăng.
Chỉ là lần sau gặp mặt, thì thật sự là không còn cơ hội rồi.
Tìm không thấy người mà muốn tìm, Phạm Đinh Đinh cũng bắt đầu mất hết hứng thú, chẳng được bao lâu, liền lái xe rời đi trước rồi.
Phạm Đinh Đinh có lẽ đánh chết cũng không biết, người mà anh muốn tìm đấy, thật ra là ở ngay chỗ cách lều vải của anh không xa.
Mạc Tiểu Đào bãn xong chuyện của mình, trở lại lều vải, nhìn thấy Võ Vạn Kỳ còn đang ở trên giường chơi điện thoại, thì không nhịn được mà đi qua đó nói: "Cậu tại sao không đi ra ngoài chơi đấy?"
Võ Vạn Kỳ trả lời: "Các người đều đang chụp ảnh, tớ đi ra ngoài cũng không tốt. Vừa đúng lúc tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay là thì ngủ thêm một chút nữa mà. Cậu tại sao lại trở về rồi? Chụp xong rồi hả?"
Mạc Tiểu Đào gật gật đầu: "Trên cơ bản cũng gần xong rồi. Buổi chiều, chúng ta có thể kết thúc công việc rồi."
Võ Vạn Kỳ lúc này mới duỗi lưng một cái nói: "Tớ trước kia cũng chưa bao giờ nghỉ ngơi, lần này vẫn là chiếm sự vinh dự của cậu! Trở về, tớ dẫn cậu đi ăn món ngon đấy!"
Mạc Tiểu Đào vừa cười vừa nói: "Được rồi, lần này thì không ăn nữa. Vừa rồi cấp trên của tớ cùng nói với tớ, trở về còn có một buổi tiệc, kêu tớ qua đó."
Võ Vạn Kỳ không hiểu nhiều về những chuyện ở chỗ làm việc, nhưng mà Mạc Tiểu Đào không rảnh, cô là nghe hiểu đấy.
"Vậy được rồi, chờ cậu bận xong việc rồi hãy nói sau." Võ Vạn Kỳ gật gật đầu mà nói.
"Vậy được rồi." Tròng mắt của Mạc Tiểu Đào đảo một vòng, nói: "Vạn Kỳ, cậu nếu như rãnh rỗi, cũng cùng đi theo đi!"
"Tớ đi theo làm gì a? Tớ lại không phải là nhân viên của công ty của các người." Võ Vạn Kỳ lắc đầu cự tuyệt: "Hơn nữa, tớ đi theo thì có bao nhiêu ngại a!"
"Không phải a! Cũng không phải là hoạt động của công ty á! Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đi đấy, có rất nhiều sư huynh sư tỷ của tớ cũng đều sẽ đến. Tóm lại, rất náo nhiệt á! Cậu đấy nha, cậu chính là phải xem nhiều từng trải, sau này mới có thể không bị người ta lừa gạt! Cậu chính là quá đơn thuần rồi!" Mạc Tiểu Đào giáo dục lấy Võ Vạn Kỳ nói, thật ra chính bản thân cô cũng rất đơn thuần, còn nói Võ Vạn Kỳ đơn thuần, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã a!
Võ Vạn Kỳ vẫn là không muốn đi lắm: "Thế nhưng là tớ không có lễ phục a! Tình hình của tớ. cậu cũng là biết rõ đấy."
Mạc Tiểu Đào lập tức thở phào một hơi, nói: "Tớ còn tưởng rằng là chuyện gì đây! Không phải là cái lễ phục sao, tớ cho cậu một bộ là được rồi! Quyết định vậy nha! Không cho phép cậu chối từ! Tớ không có người bạn tốt nào khác, tớ cũng chỉ có một người bạn như cậu thôi, cậu cũng không thể không phụng bồi tớ phải không?"
"Cậu không phải còn có bạn học sao." Võ Vạn Kỳ cười tủm tỉm mà trả lời.
"Vậy có thể giống nhau được sao? Tớ cùng bọn họ từ nhỏ đến lớn thì đã ở cùng nhau, một chút cảm giác mới lạ cũng không có! Cậu là người bạn đầu tiên của tôi ở quen biết ở bên ngoài thế giới đây!" Mạc Tiểu Đào làm nũng mà nói: "Cậu thì đi đi! Cũng không có người khác, chỉ là vợ chồng Thẩm Hà sư tỷ, vợ chồng Thẩm Duệ sư huynh, Nhất Phi sư huynh, Thẩm Châu sư huynh, và những người khác á! Đều là rất dễ thân cận đấy!"
"Vậy, được rồi." Võ Vạn Kỳ gãi gãi đầu mà nói; "Đến lúc đó tớ khiến cậu mất mặt, cậu cũng không thể trách tớ á!"
"Không đâu, tuyệt đối sẽ không đấy!" Mạc Tiểu Đào vui vẻ mà nói: "Sư tỷ nhìn thấy tớ ở bên ngoài quen được bạn bè, nhất định sẽ rất mừng cho tớ đấy! Tớ đã nói với cậu, tớ thích nhất chính là sư tỷ á! Chị ấy thật sự quá giỏi quá xuất sắc!"
"Xuất sắc đến cỡ nào a?" Võ Vạn Kỳ nhịn không được mà hỏi: "Sư tỷ của cậu là ai a?"
"Chị ấy chính là đại tiểu thư của Hạ gia, Hạ Thẩm Hà!" Mạc Tiểu Đào hãnh diện mà nói: "Không chỉ có là nhan sắc cao, tài hoa còn cao hơn nữa."
Võ Vạn Kỳ há to miệng: "Cậu tại sao có thể có sư tỷ lợi hại như vậy? Đợi chút, Hạ Thẩm Hà? Cái tên này..."
Mạc Tiểu Đào lập tức bụng lấy miệng, đúng rồi á, nếu như Võ Vạn Kỳ cùng đi theo, thân phận của mình thì sẽ bị lộ ra ê.
Mạc Tiểu Đào cảm thấy mình quả nhiên lại lơ mơ rồi.
Việc đã đến nước này, hình như không thể lại tiếp tục giấu giếm được nữa ê.
Mạc Tiểu Đào lập tức như hai tay bưng bít ở ngực cau mày tỏ vẻ đau đớn mà nói: "Vạn Kỳ, tớ nói với cậu một chuyện này, cậu có thể đừng tức giận được không?"
Võ Vạn Kỳ không hiểu thấu mà nhìn lấy Mạc Tiểu Đào: "À há? Cậu nói đi!"
"Thật ra... thật ra, tớ không phải là con cái trong gia đình bình thường." Mạc Tiểu Đào có chút không dám nhìn tới Võ Vạn Kỳ lắm. Vẫn cúi đầu mà nói.
"À há?" So với lơ mơ của Mạc Tiểu Đào, đường về não thần kỳ của Võ Vạn Kỳ hình như cũng không khá hơn chút nào, bởi vậy mở miệng mà hỏi: "Không phải là con cái của gia đình bình thường? Đó là con cái ở trong thế giới bi thảm?"
Mạc Tiểu Đào: "..."
Này này này, chúng ta còn có thể làm bạn được nữa không!
Còn thế giới bi thảm!
Thế giới danh tiếng của cậu đã xem nhiều lần rồi chăng?
"Tớ là nói, thật ra tớ là ở học viện quý tộc Duệ Hà đi học đấy. Tớ bây giờ còn chưa tốt nghiệp đại học, bây giờ tớ đi ra làm việc, nhưng thật ra là vì tích lũy kinh nghiệm mở rộng tầm mắt, không phải là vì kiếm tiền!" Mạc Tiểu Đào khó khăn mà mở miệng nói: "Vạn Kỳ, cậu có phải đang trách tớ không có nói sự thật với cậu phải không? Cậu có phải đang trách tớ đã giấu giếm với cậu? Không phải đấy, tớ không phải là cố ý muốn gạt cậu đấy, chỉ là không có tìm được cơ hội thích hợp để nói cho cậu biết, cho nên mới..."
Mạc Tiểu Đào cho rằng Võ Vạn Kỳ sẽ vô cùng tức giận, sẽ vỗ bàn một cái, chất vấn cô, tại sao phải lừa gạt cô vân vân các kiểu lời này.
Nào biết đâu, hai mắt của Võ Vạn Kỳ tỏa sáng: "Vậy cậu có phải có thể thường xuyên ăn Macaron không?"
"Ơ?" Mạc Tiểu Đào cũng đã ngây ngẩn cả người, chưa kịp phản ứng lại, những lời nói này của mình cùng Macaron có liên quan gì.
Võ Vạn Kỳ lập tức tóm lấy tay của Mạc Tiểu Đào, vô cùng kích động: "Macaron mà ăn ở dịp trước đấy a! Chính là cái kia vào lần trước! Oa, thật sự là ngon! Nghe nói nhà hàng của học viện quý tộc Duệ Hà, để đó thật nhiều thật nhiều món ngon đấy! Trong đó có phải cũng có Macaron không?"
Mạc Tiểu Đào: "..."
"Trời ạ! Cậu quả thực là quá hạnh phúc rồi! Lại có nhiều món ngon như vậy đấy! Hơn nữa còn không giới hạn số lượng!" Võ Vạn Kỳ tiếp tục cảm khái.
"..." Mạc Tiểu Đào giựt giựt khóe miệng: "Ha ha..."
"Thật sự là rất ngưỡng mộ cậu!" Võ Vạn Kỳ tiếp tục đường về não não thần kỳ của cô ấy: "Không chỉ có nhiều món ngon như vậy đấy, còn có đồng phục đẹp như thế nữa!"
Này này này, Võ Vạn Kỳ, cậu thật sự đã get được trọng điểm sao?
Này này này, tỉnh lại a! Đem đường về não của cậu bẻ về a!