Thẩm Lục nheo mắt nói: “Tại vì lúc đó anh trốn trong tủ quần áo, sợ đến nỗi không dám thở mạnh, anh chỉ có thể nhìn qua khe tủ và thấy được hình xăm phía sau lưng của người đó, và hình xăm đó giống y chang với hình mà bà ấy đã vẽ trên tường.”
Hạ Nhật Ninh hỏi tiếp: “Người đó có dấu hiệu đặc biệt nào khác không?”
Thẩm Lục nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Dựa vào thân hình của người đó thì chỉ có thể đoán đó là một cô gái trẻ tuổi, thân hình rất đẹp, đeo khẩu trang. Cô ta đã giả mạo nhân viên vệ sinh để vào trong, cho nên không nhìn rõ được khuôn mặt.”
Hạ Nhật Ninh cảm thấy thất vọng.
“Sao vậy? Con nghi ngờ người đó không phải Vưu Tâm Nguyệt à?” Thẩm Tử Dao hơi nhíu mày.
“Mẹ, con biết mẹ con không thích Tiểu Thất, rất có thể bà ấy dùng cách này để ép Tiểu Thất bỏ đi! Mẹ, tình yêu con dành cho Tiểu Thất là thật! Con đã tìm cô ấy mười tám năm, đợi cô ấy mười tám năm. Bây giờ, bọn con khó khăn lắm mới được ở bên nhau, con không muốn bỏ cuộc như thế, để cô ấy phải ra đi. Con thật sự rất yêu tiểu Thất, mẹ, con xin mẹ cho con một cơ hội, để con làm sáng tỏ bí mật của năm xưa được không?” Hạ Nhật Ninh không thèm quan tâm đến thân phận tổng tài của mình nữa, mà đi cầu xin Thẩm Tử Dao một cách tội nghiệp.
“Nhưng, nếu khi con điều tra đến cuối cùng, và phát hiện người đó chính là mẹ con, thì con sẽ thế nào? Thẩm Tử Dao hỏi ngược lại Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh môi run run, trong tích tắc nước mắt chảy dài từ hai bên khóe mắt, nói: “Tối nay Tiểu Thất hỏi con. Cô ấy nói, Hạ Nhật Ninh, anh tưởng trên đời này chỉ có anh mới là đứa con hiếu thảo sao? Anh có thể làm đứa con hiếu thảo tại sao em lại không thể chứ? Ngay lúc đó, khi đối mặt với câu hỏi này, con thật sự không biết trả lời. Mẹ, những lỗi lầm trong quá khứ, con không thể nào thay đổi được. Lúc đó con vẫn còn nhỏ, chưa có năng lực ngăn cản những gì sẽ xảy ra. Con chỉ có thể nói lời xin lỗi. Nhưng mà, con đồng ý đứng ra để bù đắp những gì mẹ con đã gây ra, dù mẹ có làm khó con thế nào cũng được. Con chỉ mong, mẹ đừng dẫn Tiểu Thất đi!”
Hôm nay Hạ Nhật Ninh thật sự đã bị đả kích trầm trọng.
Một người kiêu hãnh như thế mà lại bị chuyện tình cảm làm cho đau khổ đến tột cùng.
“Lỗi lầm do mẹ con gây ra, con sẽ gánh chịu tất cả hậu quả. Không cần biết mẹ muốn bù đắp như thế nào, con cũng sẽ cố gắng làm cho bằng được. Chỉ là người chết không thể sống lại được, về mặt này, con thật sự không làm gì được. Ngoài ra, mẹ à, tuy hôm nay không phải là một thời điểm tốt để báo cho mẹ tin này, nhưng hiện tại chắc mẹ cũng biết, nhiều chuyện mình không tính trước được? Tiểu Thất có thai rồi! Chắc mẹ cũng không muốn đứa nhỏ vừa sinh ra đã không có ba hay không có mẹ đúng không?
“Cô ấy để lại tất cả thẻ mà con cho cô ấy, trên người cô ấy không có tiền thì sao được chứ? Lúc cô ấy đi thậm chí còn không mang theo nhiều quần áo. Lỡ bị cảm lạnh thì sao?” Hạ Nhật Ninh nghẹn ngào: “Nếu như cô ấy nhất quyết muốn ra đi, thì để con đi là được rồi, đó là nhà cô ấy mà! Bỏ nhà ra đi là chuyện rất là khó khăn.”
Thẩm Tử Dao nghe tin Thẩm Thất có thai, cả người run lên: “Con nói gì cơ? Tiểu Thất có thai rồi à?”
Thẩm Tử Dao đứng bật dậy, sốt ruột đi qua đi lại trong nhà: “Nhưng mà ngay cả mẹ cũng không liên lạc được với nó thì phải làm sao? Cái con bé này thiệt là! Điện thoại gọi không được thì phải làm sao đây?”
Sắc mặt của Thẩm Lục cũng tái nhợt, nhưng dù sao chỉ số IQ của anh cũng là cao nhất, nhanh chóng quay qua hỏi: “Nếu như em không gặp được con bé, vậy em có cho người đi theo nó không?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Em có cho người đi theo, nhưng không dám theo sát quá, sợ cô ấy phát hiện lại giận. Nhưng chỉ được đi theo từ xa thì không thể khuyên cô ấy quay về được.”
Thẩm Thất không nói lời nào, mở ngay cuốn sổ ra, trong chốc lát vệ tinh đã dò ra được, vị trí của Thẩm Thất đã được định vị.
Cho dù cô ấy tắt máy nhưng chỉ cần cô ấy vẫn mang theo điện thoại thì Thẩm Lục sẽ tìm ra được cô!
Và ngay khi Thẩm Lục đang dò định vị thì người của Sùng Minh đã tìm đến địa chỉ nhà Thẩm Lục.
Nhưng khi mò đến đây, bọn chúng đã để lại vết tích, bị Thẩm Lục phát hiện ra ngay.
Thẩm Lục cười lạnh lùng, thiết lập ngay một vị trí giả, để dụ đám người theo dõi đó đến thẳng nơi ở của Sùng Minh.
Dù sao tên đại biến thái đó cũng không sợ chết, cứ để cho đám người thần bí đó bám theo Sùng Minh một cách nghiêm túc đi!
Thế là đám người của Sùng Minh cứ đi theo hướng dẫn và mò đến nhà của ông chủ.
Sau khi Sùng Minh biết được, cười trong cơn tức giận: “Đúng là một kẻ thông minh, dám dẫn chúng về chỗ của tôi!”
Thuộc hạ nói với vẻ bực tức: “Anh Sùng Minh, chúng tôi lại thất bại rồi.”
Nhưng Sùng Minh lại cười: “KHông sao, nếu hắn không dẫn đến chỗ của tôi thì tôi cũng không vui đến vậy. Số người biết địa chỉ nhà tôi không có nhiều. Đối phương cả gan dám dẫn đến đây, rõ ràng đối phương quen biết tôi rồi! Thế thì cứ bắt đầu điều tra từ những người xung quanh tôi đi! Tôi rất mong đợi sự xuất hiện của người đó! Rốt cuộc là một nhân vật như thế nào đây?”
Sùng Minh liếm nhẹ môi mình, ánh mắt tràn đầy sự khao khát.
Sau khi Thẩm Lục tìm được vị trí của Thẩm Thất, ngay lập tức biết được Thẩm Thất làm gì ở đó.
“Không sao đâu, Tiểu Thất chỉ là nhớ ba, nên đi tìm ba rồi.” Thẩm Lục thở phào: “Con bé sẽ quay về thôi.”. ngôn tình ngược
Thẩm Tử Dao nghe vậy mới nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt cũng đỡ lo lắng hơn rồi.
Thẩm Thất ngồi một mình trước cửa sổ khách sạn, nhìn cảnh trăng đêm bên ngoài mà hồn vía đi đâu.
Bên trong căn phòng thì ấm áp dễ chịu, bên ngoài thì trăng tròn thơ mộng, mọi thứ trong đêm khuya thật là tĩnh lặng.
Nhưng trong lòng lại nôn nao, không thể yên được.
E là đến hiện tại cũng không thể nào yên ổn được.
Thẩm Thất ôm lấy đầu gối, hồi tưởng lại tất cả hình ảnh của mình và Hạ Nhật Ninh ngay từ lần đầu gặp nhau đến tận bây giờ.
Rất nhiều hình ảnh ngọt ngào, rất nhiều ký ức đẹp.
Nhưng mà ai ngờ được, những điều ngọt ngào đó không có ý nghĩa gì hết.
Bản thân mình tự bỏ nhà đi như thế, chắc cả nhà đang náo loạn lên rồi chăng?
Nhưng bản thân thật sự không thể bình tĩnh lại được.
Nếu như mình ở lại trong nhà này, mình sẽ tự trách mình đến phát điên lên mất.
Ngoài việc bỏ nhà ra đi, thì không còn cách nào khác để giải thoát được chính mình.
Được rồi, bản thân quả thật quá yếu đuối, bản thân chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát.
Khóc suốt cả đêm, khóc đến cạn nước mắt rồi.
Rất mệt, rất mệt.
Tình cờ tay chạm vào điện thoại, cuối cùng nút nguồn đã được mở lên.
Vừa mở máy, tin nhắn nhiều vô cùng, đến nổi không đếm được.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu, nhưng cũng không ngờ sẽ có nhiều tin nhắn đến vậy.
Wechat, Penguin No., Weibo, Momo, tin nhắn điện thoại và vân vân…., tất cả phương thức liên lạc được với mình đều muốn nổ tung lên.
Được một lúc điện thoại tắt nguồn.
KHi cô ấy khởi động lại điện thoại, thì có cuộc gọi vào.
Cuộc gọi đến từ Phùng Mạn Luân.
Thẩm Thất hơi do dự, nhưng sau đó đã bắt máy: “Alo, sư Huynh.”
Nghe giọng Thẩm Thất, Phùng Mạn Luân thở phào một hơi!
Anh ta thừa nhận, lúc nghe tin Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh ly hôn, đích thực cảm thấy rất sướng.
Nhưng sau đó, lòng anh ta lại nhói lên.
Anh ta đang lo lắng cho Thẩm Thất.
Chưa bao giờ anh ta lo lắng cho ai, lần này đúng là phá lệ.
Anh ta lo lắng đến nổi không ngủ được, liên lục gọi vào số điện thoại đó.
Anh ta không nhớ nổi mình đã gọi bao nhiêu lần rồi, chỉ biết cái máy cứ lặp đi lặp lại một hành động.
KHông ngờ, lần này thật sự gọi được rồi.
“Đang ở đâu? Anh đến tìm em!” Phùng Mạn Luân hỏi thẳng: “Em ở ngoài một mình nguy hiềm lắm. Còn nữa, trên người em có tiền không? Nói anh biết số tài khoản, anh chuyển tiền qua cho em.”
Nghe những lời Phùng Mạn Luân nói. Thẩm Thất nghẹn ngào.
“Em có tiền mà.” Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài, cố không để giọng mũi phát ra cùng giọng nói: “không ngờ anh trai em đã chuyển rất nhiều tiền vào tài khoản của em, đủ để em sống một thời gian dài bên ngoài.”
“Vậy thì tốt, nói địa chỉ cho anh biết, anh đi tìm em. Anh phải đích thân đi xác nhận là em đang an toàn, thì anh mới yên tâm.” Phùng Mạn Luân nói nhỏ nhẹ: “Yên tâm, anh sẽ không nói cho người khác biết.”
Thẩm Thất hơi do dự, rồi mới nói địa chỉ của mình cho Phùng Mạn Luân biết.
Sau khi ngắt máy điện thoại thì các cuộc gọi khác của những người khác cũng kéo đến.
Thẩm Thất trả lời từng người một, nhưng không nói họ biết mình đang ở đâu.
Cô ấy chỉ nói với bọn họ rằng mình muốn được yên tĩnh một mình.
Suy nghĩ xem con đường sau này phải đi như thế nào.
Ngoài Phùng Mạn Luân, cô ấy không nói ai biết chỗ ở hiện tại của mình.
E là ngay cả Thẩm Tử Dao, Thẩm Lục và cả Lưu Nghĩa cũng không biết.
Cô ấy chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Tình yêu thương của gia đình bạn bè sẽ làm cô ấy cảm thấy nặng nề.
Phùng Mạn Luân là người ngoài, nên xem ra lại thoải mái hơn.
Tốc độ của Phùng Mạn Luân cũng rất nhanh.
Ngày thứ hai, lúc mặt trời vừa mọc, Phùng Mạn Luân cuối cùng cũng đã tới nơi.
Khi Thẩm Thất nhìn thấy Phùng Mạn Luân với cặp mắt nổi hết gân đỏ, mới kịp nhận ra, anh ta đã lái xe suốt đêm để đến tận đây.
Cuối năm đường xá kẹt xe rất nhiều, sao anh ta lại làm được chứ?
Ngay khoảnh khắc Phùng Mạn Luân nhìn thấy Thẩm Thất, thì lúc đó anh ta mới cảm thấy nhẹ lòng.
KHoánh khắc đó, anh ta rất muốn ôm chầm Thẩm Thất vào lòng.
Nhưng anh ta không làm vậy.
Anh sợ làm Thẩm Thất sợ.
Lúc này Thẩm Thất đã lo sợ rất nhiều thứ rồi, không thể chịu đựng thêm nỗi sợ nào khác nữa.
“Sư Huynh.” Thẩm Thất ngơ ngác nói: “Anh”
“Anh không sao.” Phùng Mạn Luân chìa tay ra: “Em xem, anh hứa với em sẽ không nói ai biết nên ngay cả tài xế và trợ lý cũng không cho đi theo. Chỉ một mình anh đến thôi.”
Thẩm Thất cười gượng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Em đói chưa? Đi, anh dẫn em đi ăn chút gì đó.” Phùng Mạn Luân không dò hỏi những chuyện đã xảy ra tối qua, mà đi nói lảng qua chuyện khác: “Anh có chút đói rồi đó.”
Phùng Mạn Luân hiểu rõ con người Thẩm Thất.
Nếu anh ấy khuyên Thẩm Thất đi ăn, cô ấy sẽ nói không muốn ăn.
Nhưng nếu anh nói anh đói thì Thẩm Thất sẽ đi ăn cùng với anh.
Vì con bé ngốc này lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác.
Quả nhiên, nghe Phùng Mạn Luân nói vậy, Thẩm Thất liền nói: “Thật đúng lúc, giờ này bữa sáng của khách sạn cũng đã sẵn sàng rồi.”
Phùng Mạn Luân dẫn Thẩm Thất xuống nhà hàng.
Thẩm Thất đích thực không muốn ăn, chỉ gọi một ly cà phê.
Phùng Mạn Luân tự quyết định gọi cho Thẩm Thất một phần ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng, đặt ngay trước mặt Thẩm Thất.