Sùng Minh trả lời theo tiềm thức: “Được, anh không đi. Anh sẽ ở lại đây với em!”
Lúc này Thẩm Lục mới hài lòng đưa tay ra, để Sùng Minh tiêm cho mình.
Còn bên tay kia không tiêm, anh nắm rất chặt tay của Sùng Minh, không chịu buông tay ra.
Khi đám vệ sĩ kiếm đá cục trở về, nhìn ngay thấy hình ảnh đáng sợ này!
“Sùng Minh tiên sinh!” Mấy người vệ sĩ lập tức thấy không bình tĩnh được nữa.
Trời đất, người mà họ đuổi theo ngàn dặm, một người chạy một người đuổi, đuổi bao lâu nay cũng không đuổi kịp.
Giờ Thẩm Lục vừa ốm cái, nhân vật chính xuất hiện ngay rồi!
Mẹ ơi, đúng là tình yêu đích thực.
Mấy người vệ sĩ đó nhìn những cục đá trong tay, được rồi, cái này chắc không dùng đến nữa rồi!
Sùng Minh nhìn họ với ánh mắt không thiện cảm.
Mấy người vệ sĩ đó lập tức nói: “Chúng tôi ở ngay bên cạnh, nếu có cần gì, anh hãy đi tìm chúng tôi. Sùng Minh tiên sinh, chúng tôi không làm phiền anh nữa!”
Mấy người vệ sĩ nói xong câu này, lập tức chuồn mất hút luôn!
Mẹ ơi, Sùng Minh chỉ nhìn một cái thôi, hồn cũng sắp bay đi rồi!
Đúng là đáng sợ quá thôi!
Mấy người vệ sĩ đó vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Sùng Minh và Thẩm Lục.
Sùng Minh nhìn Thẩm Lục đang nằm truyền nước, rồi lại xem qua tay của anh, thấy anh mặc dù đang hôn mê, nhưng vẫn lo lắng cho người tự bỏ đi kia, trong lòng Sùng Minh có một cảm giác rất kỳ lạ.
Vừa rồi trong lúc chạy nhanh điên cuồng, rõ ràng Sùng Minh đã cảm nhận được sự xúc động đập nhanh của nhịp tim.
Đó chính là quay về để tìm lại tiếng gọi đó.
Tiếng gọi đó, như một cục nam châm, không ngừng làm rối tâm trí anh.
Anh vốn định rời đi, nhưng không kìm nổi lại quay về chỗ cũ.
Mưa rất to, anh dường như không bắt được hơi thở của đối phương.
Nhưng anh là ai chứ? Anh là Sùng Minh.
Mặc dù mưa to như vậy, nhưng Sùng Minh vẫn căn cứ theo dấu vết đuổi kịp rất nhanh.
Sùng Minh cứ thể nhìn Thẩm Lục lê lết cơ thể mệt mỏi thất vọng đi vào khách sạn, rồi cứ thế nhìn anh ngã lao đầu xuống đất, cứ thế nhìn anh sốt cao dần dần rơi vào tình trạng hôn mê, cũng cứ thế nhìn anh không ngừng gọi tên mình, từ chối bất kỳ ai lại gần.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Sùng Minh lại chèo cửa sổ vào.
Thấy Thẩm Lục đau khổ đến vậy, không ngờ trong lòng anh cũng có cảm giác như bị đâm thấu vào tim.
Sùng Minh đưa tay lên lặng lẽ đặt lên tim mình.
Cảm giác đau lòng này, rất quen thuộc, cũng rất xa lạ.
Hình như anh đã từng vì một người mà cũng đau lòng đến như thế.
Vậy, anh yêu người đàn ông đang sốt này sao?
Ừ, anh ta trông rất đẹp, nếu rung động cũng là điều bình thường thôi?
Rung động? Ừ, hóa ra mình thật sự biết rung động?
Sùng Minh do dự một lúc, anh một lần nữa đưa tay lên chạm vào má Thẩm Lục.
Thẩm Lục đang trong tình trạng hôn mê, hình như rất thích Sùng Minh làm như vậy, anh vẫn luôn gọi tên Sùng Minh và Thẩm Thất trong tiềm thức.
Mắt Sùng Minh rung lên, Tiểu Thất? Là ai vậy?
Vì sao khi mình nghe thấy cái tên này, không có cảm giác bài xích?
Người có thể khiến anh ta luôn mồm gọi không thể quên được, có lẽ cũng rất quan trọng?
Tự nhiên, Sùng Minh cảm thấy mình hơi ghen.
Tự nhiên anh rất muốn biết Tiểu Thất đó là ai!
Những giọt thuốc từng giọt từng giọt truyền vào cơ thể, Thẩm Lục cuối cùng cũng hạ sốt.
Thẩm Lục từ từ mở mắt ra, anh không dám khẳng định nên nhìn đi nhìn lại người ngồi trước giường, anh chớp mắt mấy lần thật mạnh, mới dám khẳng định, người mà mình nhìn thấy, thật sự là Sùng Minh.
Thẩm Lục ngồi ngay dậy, anh cứ thế nhìn Sùng Minh, nhưng không nói một lời nào.
Sùng Minh cũng cứ thế yên tĩnh nhìn anh.
Thẩm Lục vừa định đưa tay ra, Sùng Minh đè ngay tay anh xuống, nhưng mắt vẫn nhìn sang bên dịch truyền.
Lúc này Thẩm Lục mới phát hiện, mu bàn tay mình đang có kim truyền.
“Tại sao anh lại trốn tránh em?” Thẩm Lục mở lời hỏi thẳng luôn.
Sùng Minh không trả lời.
Tự nhiên Thẩm Lục cảm thấy rất ấm ức, khóe mắt anh ướt nhòe ngay trong tích tắc.
Trong lòng Sùng Minh, tự nhiên cuống lên, anh đưa tay ra lau khóe mắt của Thẩm Lục.
Khoảnh khắc ngón tay Sùng Minh chạm vào khóe mắt Thẩm Lục, Thẩm Lục mặc kệ cho kim truyền đang trên tay, một tay anh nắm lấy ngón tay của Sùng Minh, kéo vào mồm cắn một cái thật mạnh.
Sùng Minh mặc kệ cho Thẩm Lục cắn mình như đang trút giận,
Sùng Minh không hề cảm thấy đau, nhưng anh lại có chút đau lòng không biết Thẩm Lục có cắn vào răng không.
Thẩm Lục cũng biết Sùng Minh không có cảm giác gì, đành hờn dỗi bỏ ngón tay anh ra.
Thấy động tác của Thẩm Lục hơi có chút trẻ con, tự nhiên Sùng Minh cười lên, nói: “Em là gì của anh? Vì sao khi nhìn thấy em ốm, trái tim của anh lại đau thế?”
Đôi mắt đẹp đến cực độ của Thẩm Lục, đột nhiên mở to ra: “Anh nói cái gì?”
Sùng Minh hỏi lại một lần nữa: “Em là gì của anh? Vì sao anh lại có cảm giác luyến tiếc?”
Thẩm Lục lập tức vứt tay Sùng Minh ra, hình như tức giận hơn: “Chơi trò mất trí sao? Xin anh, Tiểu Thất và Nhật Ninh đã chơi rồi! Đổi kiểu nào mới hơn đi!”
Sùng Minh nhíu mày: “Anh không mất trí, anh chỉ là, ký ức bị xáo trộn. Anh nhớ được tất cả mọi chuyện, nhưng anh không dám xác định những chuyện đó cái nào là thật, cái nào là giả. Bời vì, ký ức của anh, có quá nhiều!”
Thẩm Lục một lần nữa ngẩn ngơ, anh nhìn Sùng Minh rất nghiêm túc.
Sùng Minh cũng rất thản nhiên nhìn anh.
“Anh, không phải anh đang lừa em chứ?” Thẩm Lục không hiểu gì nhìn Sùng Minh.
“Vì sao anh lại phải lừa em?” Sùng Minh nhìn Thẩm Lục với vẻ mặt ngạc nhiên.
Thẩm Lục vốn đang ốm giờ đột nhiên bình tĩnh lại.
Thẩm Lục dù sao vẫn là Thẩm Lục, chỉ số IQ của anh rất siêu đẳng đó.
Tất cả những biểu hiện của Sùng Minh cho thấy, ký ức của anh thật sự đã bị xáo trộn rồi, mà không phải là mất trí!
Bảo sao anh luôn trốn tránh tất cả mọi người.
“Vậy anh còn nhớ em không?” Thẩm Lục run rẩy hỏi.
Mắt Sùng Minh thoáng qua chút mơ màng: “vẫn nhớ, nhưng cũng không nhớ. Anh chỉ nhớ được một số thứ rất mơ hồ, trong đầu anh có rất nhiều rất nhiều khuôn mặt, nhưng anh không thể nào ghép những khuôn mặt đó tương ứng với thân phận của họ.”
Thẩm Lục hít một hơi thật sâu.
Anh hiểu rồi.
Bị lỗi phần mềm.
Sùng Minh lúc này, giống như một chiếc máy tính bị nhiễm virut, tất cả các chương trình đều bị xáo trộn, đứt đoạn,
Thẩm Lục rút ngay kim truyền trên mu bàn tay ra, mặc cho máu chảy ra ngoài, đột nhiên vồ lấy người Sùng Minh.
Không chờ Sùng Minh kịp phản ứng, Thẩm Lục đã ôm lấy Sùng Minh, run rẩy hôn lấy anh.
“Nếu anh không còn nhớ nữa, vậy em sẽ dùng hành động gợi lại những ký ức về sự tồn tại của em.” Thẩm Lục lần đầu tiên chủ động như vậy, Sùng Minh lúc đầu kháng cự, nhưng bản năng cơ thể anh lại đón nhận Thẩm Lục.
Rất nhanh hai người đã lăn lộn trên giường, trong đầu của Sùng Minh, những đoạn ký ức càng lúc càng nhiều lên, như một cái xích sâu chuỗi lại từng đoạn từng đoạn.
Trong đáy lòng Sùng Minh, tự nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật anh rất coi trọng người đàn ông này!
Và còn là, sự coi trọng bằng cả tính mạng.
Ngày hôm sau, đám vệ sĩ qua thăm Thẩm Lục, thấy trên giường rất bừa bộn, họ lặng lẽ duy trì khoảng cách.
Đã tìm lại được Sùng Minh tiên sinh, họ cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Hai vị quả thật là tình yêu đích thực!
Sốt cao đến mức lợi hại như vậy đấy, cũng không ngăn cản nổi bước chân của tình yêu!
Thẩm Lục đã ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt rất hạnh phúc nhìn Sùng Minh: “Em đưa anh về nhà, tham dự lễ cưới của em gái. Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh đã là một phần của Thẩm gia rồi!”