Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 929:




Vậy là, hòn đảo nhỏ này về cơ bản đã trở thành quốc gia trong quốc gia.
Trên danh nghĩa chịu sự quản lý của nhà nước, nhưng nước này lại không dám quản.
Đảo này đã có đội ngũ bảo vệ riêng của mình, đảm bảo sự an toàn của cả hòn đảo.
Dù cho là quân đội Quốc gia này muốn qua đó, cũng phải nói qua với trên đảo đã mới được.
Vì vậy, chính vì cục diện hơi đáng ngại này, mới sớm hình thành tình trạng thịnh vượng biến dạng của hòn đảo.
Tháng 7, 8, 9 ba tháng này hàng năm, đều là thời điểm náo nhiệt nhất.
Tất cả những người cần tình báo hoặc những tên mua bán tình báo từ khăp nơi trên thế giới, đều đổ bộ đến đó.
Từ việc nhỏ như một người tỷ phú nào đó thích mặc quần áo màu gì size áo bao nhiêu, lớn đến các giấy tờ bí mật Hoàng gia các văn bản nội bộ, chỉ cần bạn có đủ số tiền, và đủ mạng sống, đều có thể đến tìm hiểu.
Giao dịch hoàn thành, chỉ cần rời khỏi hòn đảo nhỏ, sống chết tự chịu trách nhiệm.
Vì vậy, những người đến đây đãi vàng, đều là những người nay sống mai chết không biết thế nào.
Rõ ràng Trình Thiên Cát là khách quen ở đây rồi, anh vừa lên đến đảo, chỉ mới đeo một chiếc dây truyền chất liệu bằng sắt lên giữa cổ, lập tức có người đến tiếp đãi Trình Thiên Cát rồi: “Chào anh, anh đã đặt trước phòng khách sạn chưa?”
“Số 3, 3432.” Trình Thiên Cát trả lời: “Đây là bạn đi cùng với tôi.”
Người đó nhìn Thẩm Lục một cái, tuy bị dung nhan của Thẩm Lục làm cho rùng mình, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, rồi nói nhỏ: “Ok anh, em sẽ liên lạc với trụ sở ngay.”
Chờ sau khi người đó rời đi, Trình Thiên Cát mới giải thích với Thẩm Lục: “Những người đến đây, đều phải đặt trước phòng khách sạn. Phải đặt phòng trước, mới có tư cách lên đảo. Mỗi người có thể dẫn theo hai người đi cùng. Vì vậy, những người dù có quyền có thế đến mấy, cũng chỉ được dẫn theo hai vệ sĩ lên thôi.”
Thẩm Lục không kìm nổi hỏi: “vậy những người còn lại đâu?”
Trình Thiên Cát nhìn về phía xa bên kia nheo mày, rồi nói: “Anh nhìn thấy chưa? Bao nhiêu du thuyền như vậy, đều là chuẩn bị cho những vệ sĩ đó đấy! Họ chỉ được phép ở trên biển, không được phép lên đảo. Như vậy cũng là vì đảm bảo sự an toàn.”
Thẩm Lục nhìn theo hướng ánh mắt Trình Thiên Cát đang nhìn, trên biển có rất nhiều du thuyền lớn nhỏ đang đỗ ở đó.
Những du thuyền này đều là loại lượng thải nước lên đến mấy chục tấn, từ đó cho thấy, chủ nhân của hòn đảo này thật sự rất giàu có.
Trên đảo xây dựng mười tòa nhà cao tầng, mỗi toà có hơn bốn mươi tầng, các trò vui chơi giải trí đều đầy đủ hết.
Trên mặt biển còn rất nhiều du tuyền khổng lồ đang đỗ, thật sự là đã phát huy năng lực kiếm tiền đến cực điểm.
Những người đến đây, đa số đều là người không thiếu tiền, những người này ai chẳng dẫn theo vệ sĩ chứ?
Muốn ở lại? Được thôi! Mất thêm tiền!
Nhưng vẫn không được ở lại trên đảo!
Nếu không như thế, một đảo nhỏ như vậy làm sao mà chịu nổi?
Nhỡ đâu đánh nhau thì làm sao?
Thế chả phải mất luôn miếng cơm sao?
Vì vậy, một người nhiều nhất chỉ được dẫn theo hai người, cho dù là có đánh nhau cũng chỉ ở phạm vi nhỏ, không đến nỗi hỏng hết các cây cỏ hoa lá.
Không thể không thừa nhận, chủ nhân của hòn đảo này thật sự là rất thông minh.
Rất nhanh, đã có một chiếc xe thăm quan đến, trở Trình Thiên Cát và Thẩm Lục nhanh chóng rời khỏi bến tàu, và đi về hướng tòa nhà số 3.
Thẩm Lục phát hiện mười tòa nhà trên đảo có sự phân bổ với quy luận nhất định.
Nếu nhìn kỹ lại, có chút hơi giống sự phân bổ của các chòm sao.
Phòng Trình Thiên Cát đặt là tòa nhà số 3, số phòng 23 tầng thứ 34.
Miếng sắt Trình Thiên Cát đeo trên cổ, là chìa khóa đi thẳng đến thang máy.
Chi cần vào đến thang máy, miếng sắt này sẽ tự động được scan, sau đó sẽ tự động dừng ở số tầng họ cần đến.
Lên được tầng cần đến, Thẩm Lục đi theo Trình Thiên Cát đi dọc hàng lang, lúc này anh mới phát hiện, tầng này thật sự có rất nhiều phòng.
Các phòng cách nhau không xa, từ đó cho thấy phòng ở đây đều khá rộng.
Tìm được phòng của mình, Trình Thiên Cát đứng ở trước cửa đưa thẻ từ vào, cánh cửa tạch một cái mở ra.
Đẩy cửa ra đi vào trong, lúc này Thẩm Lục mới phát hiện, trong phòng thật sự là một khung trời mới.
Tất cả đều là những cánh cửa số lớn sát đến tận sàn nhà, có thể nhìn được rất rõ ràng tất cả mọi thứ trên mặt biển.
Căn phòng rộng khổng lồ có đầy đủ mọi thứ như phòng đọc sách, phòng ngủ, phòng khách, còn có một căn bếp nhỏ nữa.
Có thể nói là có hết tất cả những gì cần có, tuyệt đối là tiêu chuẩn của khách sạn 7 sao.
Trình Thiên Cát mở tủ lạnh ra, anh ném cho Thẩm Lục một chai bia, rồi nói: “Phòng ở đây đều giống nhau hết, giá ở lại mỗi ngày là mười ngàn bảng Anh. Vì vậy, trừ khi thật sự rất giàu có, nếu không sau khi giao dịch xong ở đây, trong ngày là sẽ rời đi luôn.”
Thẩm Lục cũng không phải là người thiếu tiền, nhưng vẫn bị mức giá này làm cho giật mình.
Biết sao đây, anh là cung Kim Ngưu mà, thích tiền.
Nếu ngày nào cũng cho anh ở căn phòng mười ngàn bảng Anh này, anh thà tiết kiệm số tiền đó, rồi để lại cho em gái và các cháu còn hơn.
Người yêu thương em gái điên cuồng như anh, đúng là rất thích tiết kiệm tiền.
“Liệu anh ấy có đến không?” Thẩm Lục không dám chắc chắn mở lời hỏi.
“Có lẽ sẽ đến.” Trình Thiên Cát cười gượng gạo: “Tung tích của Sùng Minh, là một trong mười điều bí ẩn chưa có lời giải của thế giới. Những con buôn tình báo ở đây, có lẽ biết không nhiều, vì những người dám điều tra không nhiều. Nhưng mà, cũng không loại trừ có nhưng người to gan dám tìm hiểu.”
Mắt Thẩm Lục thoáng qua chút kiên định: “Bất luận như thế nào, tôi sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc đâu.”
Trình Thiên Cát bất lực lắc đầu, anh đưa tay ra vỗ vai Thẩm Lục nói: “Căn hộ này có phòng ngủ chính và phòng đọc sách, anh ở phòng ngủ chính, tôi nằm phòng đọc sách.”
Thẩm Lục vừa đinh mở lời nói, Trình Thiên Cát lập tức lại nói: “Anh đừng khách sáo với tôi. Anh là anh trai của Tiểu Thất, cũng là người Tiểu Thất quan tâm nhất, tôi có lý do phải chăm sóc anh. Tôi có thể ở dưới mọi hoàn cảnh, phòng đọc sách tuy hơi nhỏ, nhưng cũng không phải là không ngủ được. Với lại tố chất sức khỏe tôi tốt hơn anh rất nhiều, mấy ngày trước anh vừa sốt cao, đang là lúc hệ miễn dịch suy giảm, vì vậy đừng có tranh giành với tôi nữa.”
Thẩm Lục cười nhẹ: “vậy được rồi, tôi sẽ không khách sáo với anh nữa. Hình như tôi luôn được Tiểu Thất và những người bên cạnh em chăm sóc.”
Khóe miệng Trình Thiên Cát hơi nhếc lên: “vậy chứng tỏ là anh có phúc đấy.”
“Là Tiểu Thất có phúc, cảm ơn anh, Thiên Cát.” Thẩm Lục nói rất nghiêm túc: “Cảm ơn anh đã chúc phúc và nhượng bộ.”
Mắt Trình Thiên Cát nhìn đi chỗ khác, nụ cười trên khuôn mặt trở nên không được tự nhiên lắm: “ài, đúng thật là, vẫn bị người khác nhìn ra tâm tư của mình, cảm giác này, thật sự là không tốt lắm. Nhưng mà, nếu người này là anh, tôi cũng không cần phải giấu giếm gì nữa. chỉ cần cô ấy hạnh phúc, là đủ rồi. Dù sao, tôi xuấn hiện muộn như vậy, trong lòng cô ấy đã có người khác rồi. Tôi dù có tốt đến mấy, cũng không còn tác dụng nữa. Có đúng không?”
Thẩm Lục cười gật đầu.
Đúng đấy. Trong thế giới tình cảm đúng là như vậy.
Một khi đã nhận định một người rồi, những người khác dù có tốt đến mấy, cũng không thể nào đi vào trái tim được.
Bởi vì, trái tim rất nhỏ bé, chỉ có thể để được một người.
Trái tim của mình cũng rất bé.
Một cuộc đời chỉ có thể yêu được một người.
Đã đặt Sùng Minh trong tim rồi, thì không thể đặt thêm bất kỳ ai nữa. Truyện Hệ Thống
Sùng Minh, Sùng Minh, bây giờ anh đang ở đâu.
Anh có biết không, em rất lo lắng cho anh?
Tại sao anh không để em đối diện cùng anh?
Tại sao anh loại trừ em ra khỏi thế giới của anh?
Anh làm như vậy rõ ràng là đang bảo vệ em, nhưng anh có biết không?
Như vậy, sẽ càng khiến em tổn thương hơn.
Bởi vì, em muốn cùng anh đối diện với tất cả những khó khăn đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.