“Quá sớm! Vì sao ngài lại muốn đích thân ra trận chứ? Ngài không thể tin tưởng thủ hạ của mình một chút sao?” Tống Triêm đi qua đi lại, vô cùng uể oải: “Hiện giờ thời cơ không đúng, ngài lại bại lộ quá sớm, Hoàng Thượng nhất định sẽ kiêng kị ngài! Ông ta còn kiêng kị ngài nhiều hơn với Thanh Phồn, thế nên cư nhiên muốn cùng bọn họ nghị hòa!”
Lý Tri Mân lạnh lùng nói: “Thanh Phồn đến quá đột ngột, chúng ta không chuẩn bị đủ, binh luyện ra còn không đủ kinh nghiệm, cũng chưa từng đánh giặc, chưa từng thấy máu, tình hình ngày ấy chỉ có ta tự mình ra trận mới có thể phát huy được sức chiến đấu lớn nhất, nếu không sẽ hy sinh vô ích mà một khi vô ý sẽ liên lụy toàn bộ Trường An. Ta tất nhiên có thể toàn thân mà lui, lại kiến tạo tương lai nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Trường An bị chiếm, bá tánh cốt nhục ly tán, nhìn những binh lính ta cực khổ luyện ra vô cớ bị giết hại.”
“Tuy đã sớm biết nếu không nội loạn thì sẽ có họa ngoại xâm, tiết độ sứ phát triển an toàn cũng không phải chuyện một hai năm, sớm hay muộn cũng sẽ loạn, nhưng nó đến quá sớm, chúng ta còn chưa chuẩn bị đủ. Hiện nay Vương gia lại bại lộ sớm thế này, Hoàng Hậu nương nương nghe nói hiện giờ đã bị bệnh, trong cung tuyên triệu Tần Vương phi tiến cung hầu bệnh, còn có Tề Vương điện hạ cùng Lâm Nhữ công chúa. Tề Vương điện hạ cùng Lâm Nhữ công chúa đã ngoan ngoãn tiến cung, chỉ có Tần Vương phi cũng nói sinh bệnh, ở Thượng Quan gia trốn, Hoàng Thượng cũng không có biện pháp gì. Nhưng có nương nương ở đó, ngài ném chuột cũng sợ vỡ đồ, quá bị động!”
“Ông ta sẽ không để mẫu hậu cùng đệ đệ và muội muội bị làm sao, đó cũng là thân sinh hài tử của ông ta. Ông ta cũng muốn lưu vài người bọn họ ở lại.” Lý Tri Mân nặng nề nói: “Ông ta còn cần bọn họ để áp chế ta, còn sau đó ông ta làm thế nào thì ta tiếp chiêu là được.”
Tống Triêm nghe giọng hắn âm trầm giống huyền thiết ngàn năm, vừa lạnh vừa cứng thì trêи người không khỏi rùng mình. Mấy năm nay, Vương gia càng ngày càng lạnh, không giống trước kia còn có thể vui đùa một hai, hiện giờ hắn giống tảng núi băng di động, cả người lạnh buốt, hơn nữa còn vô cùng ngoan cố, nếu đã hạ quyết định thì không người nào lay chuyển được, thật sự rất khó ở chung.
Trong lòng ông ta thở dài, chỉ có thể nói: “Hiện giờ chỉ có thể ấn theo quyết định đó, nếu ông ta hạ chỉ bắt ngài giao binh quyền, lại triệu ngài lập tức về Lạc Dương thì ngài làm sao? Có danh nghĩa quân phụ ở trêи, chẳng lẽ ngài muốn làm phản sao?”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Ông ta sẽ không như thế, triều đình văn võ đại thần cũng sẽ không mặc kệ để ông ta làm chuyện ngu xuẩn đó. Thanh Phồn đang như hổ rình mồi, nói là nghị hòa nhưng ta ở Trường An lãnh hùng binh, cùng Lạc Dương chỉ cần gọi là thưa, nếu ta đi Lạc Dương rồi, Thanh Phồn nhân cơ hội mà tiến vào thì ai có thể ngăn cản?”
Lời hắn vừa nói xong thì đã có người tới náo, Đông Đô cử sứ thần của thiên tử đến, thỉnh Vương gia đến tiếp chỉ.
Ý chỉ rất đơn giản, đại ý nói là trong lúc nghị hòa, hai kinh không có nguy hiểm, chỉ có bắc địa vẫn có loạn, lệnh Tần Vương lãnh năm vạn binh đến Sóc Phương ở bắc thượng phòng thủ. Phòng ngự của Trường An giao cho Cung Quốc Công Chu Cẩm cũng theo đến cùng thánh chỉ. Ngay trong ngày phải giao lại Trường An, lập tức lên phía bắc.
Sau khi cho lui thái giám tuyên chỉ và Cung Quốc Công, Tống Triêm liền bộc phát: “Đây là sống sờ sờ mà tước quần quyền của ngàimà! Sóc Phương kia chính là phạm vi thế lực của Thôi thị, ngài qua đó không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Hiện giờ đối phương lập tức bắt giao quân quyền, chẳng lẽ ngài muốn chắp tay nhường cho bọn chúng ư?”
Ông ta vô cùng lo lắng mà đi qua đi lại: “Chưa được, lúc này chưa đến lúc kháng chỉ, ông ta sẽ lập tức úp tội mưu phản lên đầu ngài, đánh ngài rơi xuống bùn lầy. Chúng ta chỉ có thể nhịn một hơi này! Vốn đang nghĩ chờ ông ta và Thôi thị bất đồng, quay ra cắn nhau ngươi chết ta sống để chúng ta ở giữa ngư ông đắc lợi nhưng một hồi này đến quá mức không đúng lúc.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Cung Quốc Công cũng là lão tướng, để ông ấy thủ Trường An cũng đủ lão luyện thành thục. Đây hẳn là Binh Bộ đã chọn lâu mới được. Bọn họ cũng không đến mức vì chút tư tâm của Hoàng đế mà làm hỏng nghiệp lớn của xã tắc. Hoàng Thượng cho rằng căn cơ của ta là ở Trường An, đem ta bức khỏi Trường An là có thể cắt gãy cánh của ta. Nếu đã thế thì cứ làm theo để ông ta an tâm, còn tiết độ sứ của Sóc Phương thì ta không thèm để trong mắt. Tiền tuyến thì tiền tuyến, đến tiền tuyến giết chóc một phen cũng không có gì không tốt. Triều đình thối nát như thế, những đám người nhu nhược đang nắm giữ triều chính chỉ một lòng muốn nghị hòa, cho dù bây giờ muốn đánh một trận cũng chưa chắc đã được.”
Hắn dùng ngữ khí bình tĩnh, rũ mắt nhìn hai chữ viết trêи án “Uống băng”, đầu bút lông kiên quyết bừng bừng phấn chấn, giống như muốn giá giấy mà ra.
Tống Triêm nhìn hai chữ kia, thở dài: “Được thôi, về sau còn nhiều cơ hội, ngài coi như thư khẩu khí, nghỉ ngơi chút.”
Ngày đó Tần Vương quả nhiên liền giao lại quân phòng ngự, ngày thứ hai liền rời khỏi Trường An, bước lên còn đường đi lên phía bắc.
Một đường này tang thương khắp nơi. Đã qua thời điểm giao trồng mùa xuân nhưng tất cả ruộng đất đều bỏ hoang. Thần Châu đại địa như một cái nồi to, dân đen như kiến bị nấu trêи đó. Dân thường đã sớm mất đi sức chống cực, nơi nơi đều là lưu dân đói khổ, đạo tặc mọc lên như nấm, mà đây mới là bắt đầu thời loạn thế thôi đó, không biết luyện ngục này còn muốn kéo dài đến khi nào.
Sau khi Tần Vương rời lên phía bắc được nửa tháng thì hòa đàm có kết quả, hai nước ngưng chiến nghị hòa, Đại Ung Lâm Nhữ công chúa đi hòa thân, Đại Ung lấy chín châu huyện ở Hà Tây làm của hồi môn cho công chúa gả đi, cả nước xôn xao. Hà Tây là nơi thủy thảo tươi tốt, nói là làm của hồi môn như có khác gì cắt đất bồi thường đâu. Thanh Phồn lấy được vựa lúa này thì sẽ càng thêm lớn mạnh, trở thành con hổ lớn rình mồi.
Ở thành Lạc Dương, Lý Nhược Toàn ở trong phủ đệ của họ Thượng Quan thăm Thượng Quan Quân đang bị bệnh. Nàng ta ôm lấy Thượng Quan Quân mà gào khóc: “Làm sao bây giờ tẩu tử! Hiện giờ chỉ có ngươi có thể cứu ta! Đại ca bị điều đi xa, nhị ca hiện giờ cơ bản bị giam lỏng trong vương phủ, mẫu hậu bị nhốt trong cung, bên ngoài chỉ nói bà bị bệnh. Sao mọi chuyện lại như thế này chứ? Mẫu hậu thật vất vả mới nói động Thôi nương nương để ngươi khuyên nhủ ta, cũng cho ta tới đây thăm ngươi. Mẫu hậu nói bây giờ chỉ có ngươi mới có thể giúp ta một phen!”
Thượng Quan Quân cười khổ: “Ta hiện giờ cũng là tự thân khó bảo toàn, Hoàng Thượng nghi kỵ đại ca ngài, hiện giờ ta cũng chỉ có thể ở trong phủ không ra được, nếu không có Thượng Quan tộc bảo hộ thì đại khái ta cũng sẽ bị giam trong cung. Hiện giờ chẳng qua là ta đổi một nhà giam khác. Lúc trước cha ta phản đối nghị hòa nên bị khiển trách, tạm thời cách chức ở nhà. Chuyện trêи triều đình đúng là không thể chen vào một câu nào.” Mấy năm này nàng ta làm rất nhiều việc, soạn sách, trở thành đầu lĩnh của đám nữa quan, tài hoa lan xa, thậm chí có nhiều văn thần cũng kính trọng nàng. Nhưng một khi quyền lực áp xuống nàng ta mới phát hiện những thứ đó chỉ là bọt biển hoa mỹ, một sớm một chiều sẽ tan biến, bản thân vẫn cần có Thượng Quan gia bảo hộ, thậm chí còn hy vọng vị trượng phu vô năng là Tần Vương kia có thể ngăn cơn sóng dữ, trở về giải cứu bọn họ. Nàng ta nỗ lực lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn giống những nữ tử nhu nhược khác chỉ có thể dựa vào gia tộc và trượng phu, chẳng có gì khác biệt cả.
Lý Nhược Toàn tuyệt vọng mà khóc lóc: “Mộ Dung Duyên kia sớm đã cưới vợ! Ta đường đường là công chúa Đại Ung, lá ngọc cành vàng mà lại phải đi làm thϊế͙p͙ của hắn! Ta muốn xuất gia, mẫu hậu muốn thỉnh Thượng Quan tộc ra mặt, để ta xuất gia, rồi tìm một nữ tử tôn thất khác phong làm công chúa thay ta xuất giá! Hoặc là giả chết! Để ta chết giả, thay đổi thành người khác đi ……” Nàng ta hoảng loạn lên thì nói năng loạn thành một đoàn, chỉ cầu vị tẩu tử ngày thường vẫn tín nhiệm này có thể hỗ trợ.
Thượng Quan Quân nhấp miệng nói: “Công chúa, trêи thánh chỉ viết đích danh ngài, Thanh Phồn bên kia chỉ biết tên họ, cầu thú chính là ngài. Nếu không Hoàng Thượng cũng chẳng đến mức đưa nữ nhi duy nhất đi hòa thân. Lúc này nếu ngài xuất gia thì đã không còn kịp nữa rồi. Ngài là lá ngọc cành vàng, vốn dĩ hưởng qua vinh hoa phú quý, hiện giờ quốc gia bá tánh muốn ngài hy sinh, hòa thân để đổi lấy hòa bình thì ngài cũng nên gánh trách nhiệm.”
Lý Nhược Toàn mở to hai mắt, phảng phất không quen biết vị tẩu tử này của mình: “Tẩu tẩu! Cái gì quốc gia đại nghĩa, gia quốc bá tánh, dựa vào cái gì muốn một nữ tử nhu nhược như ta đi gánh vác chứ? Mười vạn nam nhi không chịu đánh một trận, lại để một nữ tử như ta phải hy sinh cả đời là sao?”
Thượng Quan Quân rũ mắt cười lạnh: “Đây là chỗ thân bất do kỷ của nữ tử. Ngài phải vực tinh thần lên, ta sẽ đưa cho ngài hai tỳ nữ, bọn họ là trong tộc ta huấn luyện ra, có võ công, ngày thường có thể bảo đảm an toàn cho ngài. Ngài có Đại Ung làm hậu thuẫn, có ca ca chưởng quản binh quyền, đối phương tuyệt không dám đối đãi với ngài như thϊế͙p͙ thất. Ngài thể hiện khí độ của đường đường công chúa Đại Ung ra, đi mê hoặc Mộ Dung Duyên kia, vì Đại Ung chúng ta tranh thủ càng nhiều thì giờ, khi nào can qua chấm dứt, bá tánh đều sẽ cảm tạ ân đức của ngài, triều đình sẽ tôn trọng ngài, tương lai sử sách sẽ lưu danh ngài muôn đời.”
Lý Nhược Toàn buông tay áo Thượng Quan Quân, khuông mặt trắng bệch nói: “Tẩu tẩu thật là đứng nói chuyện không đau eo. Nếu người đi hòa thân chính là tẩu thì đại khái cái gì mà lưu danh sử sách muôn đời tẩu hẳn có thể làm. Có điều người hiẹn giờ phải đi hòa thân là ta. Ta phải ở nơi đất cằn sỏi đá kia, phải hầu hạ một kẻ đã ở tuổi trung niên, lại còn phải làm thϊế͙p͙ cả đời! Ai muốn được sử sách lưu danh thì đi mà đi, ta thà chết cũng không đi!”
Thượng Quan Quân lạnh lùng nói: “Nếu ta đi hòa thân thì ta nhất định sẽ làm được tốt nhất, nhân sinh không thể lựa chọn xuất thân nhưng có thể lựa chọn sống thế nào! Chết có nặng như Thái Sơn, cũng có nhẹ tựa lông hồng, nếu ngài chết bây giờ thì một cái tang lễ có thể diện cũng sẽ không có, mà chỉ có cái danh một nữ tử phá hỏng hòa bình, sẽ phải chịu tội thiên cổ. Thậm chí có khả năng sẽ liên lụy đến người thân của ngài! Hoàng Thượng đang tìm lý do để áp chế huynh trưởng của ngài đó! Công chúa điện hạ, ngươi kiên nhẫn một chút, cố giữ lại mệnh, còn có rất nhiều đường sống. Vương gia hiện tại còn đang ở phía bắc, nếu nghe đến việc này thì nhất định sẽ có cơ hội chuyển mình. Nếu ngài chết rồi thì chẳng những liên lụy nhiều người, còn không có giá trị. Tỷ như nếu ngài chết chỗ này thì sẽ liên lụy đến hơn trăm mạng người của Thượng Quan tộc ta. Vô luận như thế nào ngài cũng không thể chết ở đây được.”
Lý Nhược Toàn biết đại thế đã mất, Đậu Hoàng Hậu lúc trước cũng không ôm hy vọng, hiện giờ chẳng qua là bất chấp giãy dụa một chút mà thôi. Nàng ta nặng nề đứng lên, cả người giống như đã chết rồi, đờ đẫn xoay người đi ra ngoài. Đám cung nô trong cung xông tới mạnh mẽ vây quanh nàng đi đến cỗ kiệu hồ cung. Nhiều ngày nay hôn sợ đã chuẩn bị xong, nàng sẽ phải bước lên đoàn xe đi tây gả, làm công chúa hòa thân đến Thanh Phồn, đi làm thϊế͙p͙ cho người ta.
Vì sao đại nghĩa quốc gia lại đè lên thân một người? Nàng nghĩ không ra, nhưng mà tự sát thì nàng cũng không làm được, nàng sợ chết.