Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 179: Bình hoa



Lúc tin Lâm Nhữ công chúa hòa thân truyền đến đội ngũ đang đi về phía bắc của Tần Vương, mặt Tống Triêm đổi sắc, cẩn thận nhìn Tần Vương lúc này cả người lạnh thấu xương, gân xanh hằn lên trên khuôn mặt mà nói: “Thật đúng là không lường được đám người Nghiêm Tôn ngày thường vẫn luôn nói một đống lỹ lẽ chính nghĩa nhưng thật sự có thể đẩy một nữ tử nhu nhược đi hòa thân, thậm chí còn cắt đất đền tiền. Chuyện mất mặt này bọn họ thế mà cũng dám làm.”

“Đây là muốn bức ngài làm phản, nếu ngài có tâm làm phản lúc này thì sẽ vô cùng bất lợi. Bá tánh đâu biết đến chuyện đánh giặc, bọn họ chỉ biết hiện tại có thể không cần đánh nhau, có thể về quê. Nếu ngài lại động can qua, mưu phản thì mỗi người sẽ đều phỉ nhổ. Đến lúc đó ngài hẳn sẽ không có chỗ tốt, mọi thứ hiện tại đều miễn cưỡng, thời cuộc, thời cơ, đều không thích hợp.”

“Lâm Nhữ công chúa tuy nói được nuông chiều từ bé, nhưng đi qua chỗ Mộ Dung Duyên hẳn sẽ không bị bạc đãi. Ngày sau nghiệp lớn thành, đón nàng về vinh dưỡng bồi thường là được, ngàn vạn không thể vì tức giận lúc này mà làm ra việc gì không thể vãn hồi.”

Mặt Lý Tri Mân không biểu tình, hắn xoay người lên ngựa nói: “Truyền lệnh cho ba quân, hành quân gấp.”

Những cánh đồng hoang vu trải dài đến vô bờ, ngựa bay nhanh, Tần Vương ở trong gió rong ruổi nhưng đầu óc lại chưa từng ngừng suy nghĩ. Trong ngực hắn loạn một đoàn, lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn hoài nghi bản thân thật sâu. Mấy năm nay hắn không làm được gì, người muốn giữ lại không giữ được, người muốn bảo hộ cũng không bảo hộ được.

Cuộc đời của hắn chẳng lẽ là một sai lầm chăng? Đã nỗ lực như vậy nhưng vẫn không thể làm tốt cái gì cả.

Giãy giụa cái gì, nỗ lực cái gì! Hết thảy đều sai. Cuộc đời đã định cho dù giãy dụa thế nào cũng không tránh được vận mệnh.

Chẳng lẽ từ bỏ?

Chỉ cần một con thuyền hắn có thể đưa mẹ, em trai và em gái đến hải ngoại tiêu dao tự tại, ai thèm quản quốc gia, thiên hạ nữa!

Hoặc là hắn điểm binh mã, đánh một hồi về Lạc Dương, giết cha soán vị, làm một trận chiến long trời lở đất, thống khoái đầm đìa!

Gió thổi phần phật khiến đầu óc hắn dần tỉnh táo, chậm rãi bình tĩnh lại. Cao Linh Quân thở hồng hộc đuổi theo: “Vương gia, tìm một chỗ nghỉ một lát được không? Tống tiên sinh nói hiện giờ là lúc hoà đàm, chúng ta không cần quá gấp gáp, nếu không bị người ta ám toán thì không tốt.”

Lý Tri Mân không nói cái gì, nhưng hắn biết kỵ binh có hơn ngàn người, hiện giờ đuổi kịp chỉ có hơn trăm người. Hắn là đầu tàu gương mẫu, chạy lâu như vậy cũng cần nghỉ ngơi để đội ngũ phía sau đuổi kịp. Cao Linh Quân cũng sợ hắn xảy ra chuyện, lần này hắn đi lên phía bắc cũng phải cố ý đi vòng đường xa để tránh mai phục.

Hiện giờ những người đi theo mình đều là tâm phúc, nếu mình từ bỏ trước thì bọn họ phải làm sao?

Hắn rốt cuộc vẫn là người tâm tính kiên nhẫn, tuy có dao động trong chớp mắt nhưng vẫn rất nhanh thu lại những ý nghĩ phiền loạn trong lòng. Phóng mắt nhìn khắp nơi, núi xanh, rừng thẳm trải dài, núi sông lặng im, quốc thổ như tranh vẽ, sao có thể để gót sắt dày xéo, đạp lên giang sơn này. Nửa đời này của hắn có lẽ phải xin lỗi rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ phụ họ Lý của bản thân, không thẹn với quốc, không thẹn với dân.

Một lát sau tiên phong trở về báo: “Phía trước có một sơn trang, nghe nói chủ nhân vô cùng nhân từ, thu nhận rất nhiều lưu dân, phụ nữ yếu đuối. Thuộc hạ nói chúng ta là quân đội qua đường, muốn ở dưới chân núi mượn chỗ uống nước, nghỉ chân chút. Hộ vệ đi vào bẩm báo chủ nhân và đã được đồng ý nhưng yêu cầu chúng ta không được quấy nhiễu bá tánh, không được quấy rầy phụ nữ và trẻ em, đồng thời không được đi đến hậu viện.”

Cao Linh Quân cười nói: “Hiện giờ loạn thế, thôn trang này xem ra cũng là của thế gia nào đó mới có tự tin này. Có điều hiện giờ chiến hỏa chưa lan đến đây, chỗ này vẫn coi là an toàn, nếu đi xa hơn về phía tây thì không tốt, đến lúc đó sợ là chưa chắc bọn họ dám thu lưu dân.”

Lý Tri Mân không nói chuyện, Cao Linh Quân cũng biết hắn hiện giờ tâm tình không tốt, vì thế cũng không dám nói lời gì, chỉ yên lặng hộ tống hắn đi về phía trước.

Một lát sau Tống Triêm được Huyên Hải Đường hộ tống, cũng thở hồng hộc mà chạy tới. Một đám người đi đến phía trước quả nhiên nhìn thấy một sơn trang, ngói đen tường trắng, bên dưới có nước sông vờn quanh, chỉ có một con đường đi thông vào thôn trang bên trong.

Cao Linh Quân gọi mười kỵ binh thân tín bảo hộ Lý Tri Mân đi vào, những người khác đều chờ bên ngoài sơn trang. Chờ đến cửa thôn trang lại đi theo con đường lát gạch, hai bên đều trồng táo. Lúc này đúng là lúc táo nở hoa, trong không khí tràn đầy mùi hoa thơm khiến tinh thần mọi người sảng khoái hơn. Một lát sau bọn họ nghe thấy tiếng trẻ con cười nói, hóa ra cuối đường là một sân phơi rộng mở, giữa sân có bọn nhỏ đang chạy đuổi nô đùa, còn có mấy phụ nhân đang ở bên cạnh trông chừng, trong tay vẫn may vá. Nơi xa ở bờ xông có người đang giặt quần áo, phơi nắng, quần áo tung bay trong gió. Nếu lắng tai nghe còn có thể nghe được tiếng trẻ con đọc sách, tiếng gà gáy chó sủa.

Bọn họ một đường đi tới đã thấy quá nhiều loạn thế cùng với địa ngục nhân gian, nay bỗng nhiên nhìn thấy cảnh an cư lạc nghiệp nơi thế ngoại này thì mỗi người đều hoảng hốt.

Bọn nhỏ nhìn thấy bọn họ cưỡi ngựa tiến vào thì đều tò mò tiến lên vây xem, lại có đứa nhỏ ngây thơ hét to: “Có khách tới, tứ tẩu tẩu! Có khách tới rồi!”

Có mấy phụ nhân bộ dạng giỏi giang đi lên đón, mặt đầy tươi cười: “Là quân gia mà lão Lâm nói sao? Mời vào bên trong ngồi, uống ly trà nóng lại đi.”

Cao Linh Quân cười nói: “Nơi này tốt quá.”

Phụ nhân kia cười nói: “May có chủ nhân hiền đức, thu nhận chúng ta. Bây giờ đang đánh giặc, loạn vô cùng, chúng ta mang theo con nhỏ chạy trốn, một đường ăn xin. Trên đường có người chỉ cho chúng ta đến đây, quả nhiên được giữ lại, cho việc làm, cho lương thực, bọn nhỏ được ăn mặc, còn được đi học. Quả đúng là Quan Âm Bồ Tát hiển linh! Mỗi nhà ở nơi này đều dựng trường sinh bài, mỗi ngày đều niệm phật cầu an phù hộ tiểu thư sống lâu trăm tuổi.”

Tống Triêm khen: “Quả nhiên là phúc hậu tích thiện, chỉ mong chiến hỏa không kéo đến nơi này.”

Có phụ nhân cười nói: “Còn không phải sao? Nghe nói nữ nhi của chủ nhân không khỏe, bởi vậy muốn tích thiện tích phúc. Lưu dân đi ngang qua nơi này, nếu không muốn ở lại thì sẽ cho trà nóng thức ăn nóng và một phần lương khô để lên đường. Nếu lưu dân muốn ở lại thì sẽ được phân một miếng đất để canh tác, trồng trọt, hoặc nuôi cá, trồng cây ăn quả, trồng rau, việc gì cũng được, ngoài ra còn có thể dệt vải, thêu thùa may vá. Chỉ có trẻ con là không cần làm việc, có thể được đọc sách, đi học miễn phí.”

Huyên Hải Đường ha hả một tiếng cười nói: “Vậy nếu gặp phải hạng ham ăn biếng làm, chỉ muốn chiếm tiện nghi thì sao?”

Phụ nhân cười nói: “Vậy thì chắc chắn không được, nếu đến mấy ngày còn không chịu làm việc thì sẽ lập tức bị trục xuất. Hộ vệ ở đây rất lợi hại, trên tay mỗi người đều có võ công siêu đẳng, không ít đứa nhỏ nhìn mà hâm mộ, muốn đi theo học võ để sau này làm hộ viện đó.”

Tống Triêm cười nói: “Không biết chủ nhân họ gì?”

Phụ nhân cười nói: “Họ Ứng, thi thoảng cũng thấy bọn họ đến đây, nhưng chủ quản ở đây là tiểu thư nhà đó, đã gả chồng, chẳng qua chiến loạn nên trở về nhà mẹ đẻ ở. Nghe nói chồng nàng ấy họ Lý, ngày thường không thấy nàng ấy ra ngoài mấy, ngẫu nhiên chỉ thấy nàng ấy lên lớp giảng bài cho đám nhỏ vài lần, thật là người gì mà như tiên nữ……”

Lúc này có phụ nhân quát lớn nói: “La Gia, ngươi nói nhiều quá đó.”

Mặt phụ nhân kia cứng lại, Tống Triêm vội cười nói: “Ai nha yên tâm, chúng ta là quân chính quy của triều đình, tuyệt không quấy rầy bá tánh.”

Mấy phụ nhân ha ha cười, tặng trà nóng cho bọn hắn uống, lại cho chút cơm rang ăn. Bọn họ cũng bỏ tiền mua mười con gà con, xin tý lửa nướng cho Lý Tri Mân ăn. Cao Linh Quân thấy sắc mặt Lý Tri Mân thư hoãn một chút thì trong lòng cũng thở nhẹ một hơi. Vị gia này hôm nay tức giận công tâm, sợ sẽ để trong lòng thì không tốt, phải tìm cách để hắn giải tỏa mới ổn.

Nghĩ thế nên Cao Linh Quân quay qua hỏi phụ nhân kia: “Đại tẩu, chúng ta đã ăn no muốn dắt ngựa đi dạo tiêu cơm, giải sầu, không biết có chỗ nào bằng phẳng rộng rãi chút không?”

Vị đại tẩu kia vừa được tiền thưởng nên tinh thần vô cùng vui vẻ, cười nói: “Ai nha, từ nơi này đi đến sau núi, đi vào trong rừng táo sẽ có một cánh đồng nhỏ, có thể giải sầu, nhưng không được đi qua cầu nhé.”

Cao Linh Quân cười, đưa thêm cho bà ta vài đồng tiền sau đó đứng dậy hầu hạ Tống Triêm cùng Lý Tri Mân, tất cả cưỡi ngựa chậm rãi đi qua rừng táo. Mùi táo thơm ngào ngạt truyền trong gió, không khí rất hợp lòng người. Ba người đi vào sau núi, quả nhiên nhìn thấy một cây cầu treo, từ đó đi đến sơn trang bên trong. Từ xa nhìn lại thì tòa sơn trang kia giống như một tòa bảo thạch, vô cùng kiên cố.

Cao Linh Quân tặc lưỡi cảm thán: “Hóa ra là người hiểu binh pháp, khó trách bọn họ không sợ mà dám nhận lưu dân. Cầu treo này vừa thu lại thì cho dù thiên quân vạn mã cũng không làm gì được bọn họ. Bên ngoài thôn trang lại có sông đào bảo vệ, hơn nữa thôn trang kia như tòa bảo thạch, vô cùng kiên cố, bên trong lại trữ lương mấy năm, cho dù bên ngoài đánh nhau đến nghiêng trời lệch đất thì người ở đây vẫn có thể thật lòng vui vẻ đầy đủ sống tốt.”

Tống Triêm cười nói: “Không nghe nói là Ứng gia sao? Nơi này cách Phạm Dương tuy có chút xa nhưng không phải yếu địa binh gia, chiến hỏa khó ảnh hưởng vì thế không ít lưu dân chạy qua bên này. Chắc Ứng gia giữ lại một đường lui này, chín nghĩa tử của Ứng Khâm đều thiện chiến, kiêu dũng vô địch, không nghĩ tới ông ta thế nhưng lại có nữ nhi, đại khái cũng là thu đưỡng đi.”

Lý Tri Mân yên lặng không nói gì mà ruổi ngựa đi trước, nhưng bỗng nhiên thấy hoa mắt. Có thứ gì từ trên trời giáng xuống, hắn nhanh tay lẹ mắt duỗi tay đón được. Đó là một vòng hoa nho nhỏ, hắn hơi có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thì thấy trên tán cây rậm rạp của một cây cổ thụ có hai đứa nhỏ đang thò đầu ra từ một cái nhà gỗ nhìn xuống dưới. Hai người đều phấn trang ngọc trác, bốn con mắt sáng người giống như nai con, lấp lánh như thủy tinh nhìn hắn một cách tò mò.

Sau đó một người giống như vú già đứng ở phía sau hai đứa nhỏ nhẹ nhàng kêu lên: “Ai nha, thực xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện làm phiền đến ngài.”

Nam hài lớn tuổi hơn vô cùng hiếu động, hắn hét lớn: “Ngựa! Ta muốn cưỡi ngựa! Quan Âm nô, huynh sẽ đi lấy vòng hoa cho muội!”

Vú già kia chỉ kịp hô lên một tiếng: “Ai ôi tiểu gia! Không thể!” Nhưng nam hài đã nhanh nhẹn leo qua đống cành lá rậm rạp, lớn mật tuột xuống chỗ Lý Tri Mân.

Lý Tri Mân vô cùng ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì đã ôm lấy nam hài kia đầy cả cõi lòng. Hắn cảm giác được mùi mồ hôi nhè nhẹ trên người đứa nhỏ và thân thể nóng hầm hập. Mà đứa nhỏ kia cũng không hề sợ hãi, cười khanh khách, một khắc không ngừng vặn xoắn giống như trong thân thể luôn tràn đầy sức sống. Hắn xoay người lại ngồi trên ngựa, hai chân kẹp hai bên giục vài lần nhưng thấy con ngựa lớn không hề sứt mẻ thì không chút thú vị, ngẩng đầu nói với em gái ở phía trên: “Quan Âm nô! Cữu cữu đã từng mang huynh đi cưỡi ngựa, chờ lúc nào muội hết bệnh thì bảo cữu cữu cũng mang muội đi cưỡi ngựa nhé!”

Nữ hài nhi kêu Quan Âm nô ở bên trên được vú già ôm chặt lấy, nhìn qua nàng mới tầm 1-2 tuổi, hẳn là mới biết nói chuyện không lâu nhưng cánh tay kiều nộn lại vỗ vỗ, miệng cười nói: “Ngựa! Ngựa! Hoa hoa! Hoa hoa!”

Lý Tri Mân nhìn khuôn mặt nhỏ giống như cánh hoa cùng đôi mắt ướt dâm dề của đứa nhỏ thì trong lòng giống như tan chảy, duỗi tay đưa vòng hoa nhỏ kia tới.

Hắn vốn có vóc người cao lớn, lại ngồi trên lưng ngựa nên có thể nhẹ nhàng đưa vòng hoa đến tầm tay của Quan Âm nô nhưng đứa nhỏ không đón lấy, chỉ ôm chặt nhũ mẫu nhút nhát sợ sệt mà nhìn hắn chằm chằm.

Lúc này tiểu nam hài trong lòng Lý Tri Mân bỗng nhiên kêu một tiếng: “A nương”

Hắn quay đầu nhìn thấy trên đầu cầu không biết từ khi nào có một nữ tử mặc áo khoác có mũ trùm đang đứng đó, đằng sau có vài huyền y hộ vệ.

Cả người Lý Tri Mân đứng thẳng bất động, cảm giác được nam hài tử trong lòng ngực to gan lớn mật muốn nhảy xuống ngựa nên hắn vội vàng túm lấy eo đứa nhỏ đỡ hắn xuống. Đứa nhỏ hoan hô một tiếng rồi nhào vào trong ngực nàng kia. Nhũ mẫu cũng ôm bé gái từ ngôi nhà trên cây theo một cái thang gỗ đi xuống, tiến về bên kia. Chỉ có tiểu nữ hài là vẫn quay đầu tò mò mà nhìn hắn.

Hai người cách một con đường, xa xa mà nhìn nhau.

Dưới mũ trùm bằng lông cáo màu trắng lộ ra một nửa khuôn mặt, cái cằm tinh tế, vòng eo thon nhỏ, giống như nàng đã gầy đi rất nhiều. Lý Tri Mân nhìn thật sâu vào hai mắt nàng nhưng cuối cùng cũng không tiến lên mà giục ngựa xoay người, mang theo thuộc hạ rời đi.

Chạy được hơn mười dặm đường, hắn vẫn thấy mùi hoa quanh quẩn bên chóp mũi. Hồi lâu hắn mới phát hiện hóa ra không biết từ khi nào hắn đã nhét vòng hoa nho nhỏ kia vào lòng.

Hắn đã từng cho rằng đây là thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời hắn, nhưng từ một ngày kia, hắn giống như đã không còn bất kỳ sợ hãi nào.