Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 2: Đe doạ




Cô bất ngờ nhìn anh, miệng còn chưa kịp giải thích Lệ Phó Thành đã ngồi trên chiếc xe cứu thương rồi đi mất.
- “ Xin mời hai người theo chúng tôi về đồn để khai báo “. Cảnh sát lúc bấy giờ bước đến, đứng trước mặt cô cùng người tài xế đó.
Huỳnh Hứa Giai nhẹ nhàng gật đầu lên xe cảnh sát, không kịp rửa đi những vết máu đang bám trên người. Từ áo rồi đến mặt, máu lem ra tùm lum.
Cô được đưa đến đồn để thẩm vấn, kể những sự việc mình vừa nhìn thấy cho phía cảnh sát nghe.
- Cảnh sát, như vậy đủ rồi chứ. ( Huỳnh Hứa Giai)
Vị cảnh sát đó không nói gì, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc nhìn cô. Huỳnh Hứa Giai nhìn anh ta như vậy biết những lời mình vừa nói anh ta không hề nghe lọt tai.
- Không phải chứ anh cảnh sát, chúng tôi thật sự không có làm gì bà ấy.
Tít tít.
Tiếng điện thoại vang lên làm ngắt quãng câu nói của cô, anh ta đưa tay lên tỏ ý muốn cô dừng lại.
Đợi khi anh ta ra ngoài, Tiểu Du Du mới bước vào. Đi đến chỗ tài xế đó đang ngồi.
Một vài vị cảnh sát nhận ra cô ta lịch sự cúi đầu chào, cả nội thành và ngoại thành này có ai là không biết Tiểu Du Du và chủ tịch tập đoàn Lệ Thị đang yêu nhau.
Cô ta cũng nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến mấy phần.
- “ Tôi có chuyện muốn nói với anh. “ Tiểu Du Du nhìn tài xế đó, ánh mắt ẩn chứa sự nham hiểm.
- Có chuyện gì chứ? Tôi không có thời gian nói mấy chuyện khác đâu, bây giờ còn đang bị nghi ngờ là kẻ giết người đây. ( Tài xế)
Cô ta nhếch môi cười khấy.
- Tôi sẽ giúp anh.
Nói rồi cô ta cùng tài xế đó đến một góc ít người, Tiểu Du Du lôi một xấp ảnh trong túi xách mình ra đưa cho anh ta.
- Tôi biết con anh đang mắc bệnh hiểm nghèo, nếu anh hoặc cô gái đó nhận tội danh này thì con anh chắc chắn sẽ được chữa ở bệnh viện uy tín nhất. Còn không, thì không chỉ con anh mà vợ anh sẽ chết sớm hơn dự kiến đấy.
Tài xế trừng mắt nhìn cô ta đang đe doạ mình, bàn tay siết chặt thành nắm đấm:
- Cô đừng đe doạ tôi cũng đừng động đến người nhà tôi.
Tiểu Du Du điềm tĩnh nhét một bức ảnh hình gia đình vào túi áo anh ta:
- Tôi không có nhiều thời gian, cho anh 30 giây để suy nghĩ. Nhưng tôi khuyên tốt nhất là anh nên cho cô gái đó nhận hết tội đi, không phải anh còn người nhà hay sao.
Anh ta cuối cùng cũng phải cắn răng đắn đo, một hồi sau mới lên tiếng. Quyền lực của những người có ai mà không biết, chỉ cần quơ tay một phát từ trắng có thể thành đen.
- Cho cô ấy nhận tội là được đúng không, cô sẽ giúp con tôi trị bệnh và tha cho người nhà tôi chứ.
Tiểu Du Du cười:
- Tất nhiên là như vậy rồi.
Cô ta chưa rời đi ngay, bàn tay đưa về phía tài xế:
- Đưa đây.
Anh ta khó hiểu hỏi:
- Đưa gì cơ.
- Chìa khoá xe, tôi cần lấy được cuộn camera ở đằng trước xe của anh.
Đợi khi có được chìa khoá Tiểu Du Du mới rời đi, trước khi rời còn không quên liếc xéo Huỳnh Hứa Giai một cái. Vậy là có thể xử lí xong một tình địch, dù không biết cô có phải là người mà Hà Dĩ nhắc đến hay không nhưng thà nhầm còn hơn bỏ sót. Tiểu Du Du cũng không quên thầm cảm ơn ông trời đã giúp mình như vậy.
Lúc vị cảnh sát kia trở về, tài xế đó cũng trở lại chỗ mình.
- Cô biết ai vừa gọi cho tôi chứ. ( Cảnh sát)
- Tôi không biết, làm sao tôi có thể biết được. Tôi không giỏi đoán đến vậy đâu. ( Huỳnh Hứa Giai)
- Là Lệ Phó Thành. Anh ấy nói chỉ dựa vào những lời nói của cô không thể xác nhận làm bằng chứng được. Làm phiền hai người phải ở đây trong vài ngày nữa, chúng tôi còn một số điều cần điều tra tiếp.
Huỳnh Hứa Giai cố lục lọi trí nhớ, như tìm được phao cứu sinh quay sang chỗ tài xế:
- Không phải trong xe anh còn có camera đằng trước hay sao. Mau giao cho cảnh sát đi.
- “ Nó bị hỏng từ vài ngày trước rồi, không hoạt động được “
Tài xế nói xong, hơi chần chừ một chút rồi nuốt một ngụm nước bọt quay sang nói với cảnh sát:
- Thật...thật ra là...là do cô ấy đâm. Xe là do cô ấy lái, hôm nay tôi bị đau dạ dày nên để cô ấy lái thay.
Huỳnh Hứa Giai tức giận nhìn anh ta, anh ta tại sao lại vu oan cho cô chứ. Đây đâu phải là chuyện đùa muốn nói thì nói, nó còn liên quan đến cả mạng người nữa.
- “ Anh đang nói cái gì vậy, chúng ta đâu có làm gì. Anh không làm gì, tôi cũng không làm gì. Tại sao lại vu oan cho tôi? “ Cô đứng bật dậy, cả người run lên vì cơn tức.
- Tôi không nói gì sai. Cảnh sát, là do cô ấy làm hết. Cô ấy còn đe doạ tôi nếu nói ra thì sẽ giết chết cả nhà tôi.
- “ Hoá ra là do cô “. Giọng nói từ đằng sau truyền đến lạnh thấu xương, khỏi cần xoay người lại cô cũng biết đó là ai.
Khuôn mặt cô vẫn cứng rắn, kiên quyết nói “ không “. Lời còn muốn nói đã bị Lệ Phó Thành tiến đến bóp chặt cổ, ánh mắt của anh đỏ ngầu nhìn cô.
- Loại phụ nữ dám làm mà không dám chịu, bà ấy đã làm gì cô mà bị cô làm thành ra như vậy chứ.
Huỳnh Hứa Giai không nói được câu nào, miệng chỉ ú ớ vài câu. Khuôn mặt cô cũng dần tái nhợt vì thiếu oxi, đang trong lúc tưởng mình sắp chết thì Tiểu Du Du đi đến ngăn cản anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.