Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 1: Hiểu lầm



Tối hôm nay ngoài trời mưa phùn, nước mưa đọng lại trên mái hiên nhỏ từng giọt tí tách.

Giữa thành phố xa hoa tráng lệ này, Huỳnh Hứa Giai chọn cho mình một góc khuất trước cửa một nhà hàng sang trọng, mắt hướng nhìn về phía lòng đường đang tấp lập xe cộ.

Hôm nay cả gia đình cô đến đây để dùng bữa tối nhưng họ quên cô mất rồi. Gọi là gia đình cũng có lẽ là không phải, Huỳnh Hứa Giai biết họ không ưa gì cô nên khuôn mặt vẫn điềm tĩnh không buồn.

Phải kể về 18 năm trước ba mẹ Huỳnh Hứa Giai ly hôn vào năm cô 2 tuổi, mẹ cô bỏ đi biệt tích từ đó đến bây giờ không một lá thư hay cuộc gọi về.

Năm cô 5 tuổi, Huỳnh Trương Văn lấy Diệp Lộ. Nghe giúp việc nói cô mới biết hoá ra ông ấy đã có người tình bên ngoài từ khi cô mới 1 tuổi rồi, hai người họ còn có đứa con riêng kém cô 2 tuổi.

Năm đó khi bọn họ lấy nhau được mấy tháng thì Diệp Lộ mang thai lần thứ hai. Bà ta vốn là người hấp tấp lại không may trượt chân ngã cầu thang khiến cái thai khó giữ lại, kể từ lần đó cũng khó mang thai nên Noãn Noãn càng được cưng chiều hơn.

Mọi việc sẽ rất bình thường nếu bà ta không đổ hết trách nhiệm lên đầu Huỳnh Hứa Giai, làm cho cô bị Huỳnh Trương Văn đánh đập chửi mắng thậm tệ, nói cô còn bé tí mà ác độc. Thật hối hận vì để Mộng Khanh sinh ra cô, khiến cho gia tộc Huỳnh Thị nhà họ ngày càng sa sút. Coi cô như là điềm rủi, như là chiếc túi không đáy để xả hết sự bực tức vào trong đó.

Dần dần, mọi tai vạ gì cũng là do Huỳnh Hứa Giai. Trong mắt bọn họ cô càng trở nên ngứa mắt hơn.

Ông ta không nghe cô giải thích, mọi hành động đều nghe theo hai mẹ con họ. Nếu như yêu chiều bọn họ bao nhiêu thì lại ghét cô bấy nhiêu.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Huỳnh Hứa Giai mỉm cười nhẹ nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự bi thương, cô đi lên chiếc taxi gần đấy.

Chiếc xe dần rời khỏi nơi đông người đến một chỗ yên tĩnh, đến khi nghe thấy tiếng động của một vụ va chạm thì dừng lại.

Huỳnh Hứa Giai hốt hoảng chạy ra, nhìn người phụ nữ trung niên ăn mặc đầy quý phái đang nằm trong vũng máu.

Cô lo lắng nhìn người phụ nữ đó rồi lại nhìn cô gái trên chiếc xe hơi kia đang muốn bỏ trốn.

Huỳnh Hứa Giai trong đầu không nghĩ được nhiều, cố nhớ theo những gì mình đã từng đọc trên một bài báo giúp bà ấy cầm máu. Thấy hơi thở bà dần thoi thóp vội chạy đến chiếc taxi chở mình, bàn tay dính đầy máu vỗ nhẹ lên đầu xe:

- Anh gì à, làm ơn gọi xe cứu thương giùm tôi. Bà ấy đang chảy nhiều máu lắm.

Người tài xế bên trong thấy vậy cũng vội vã lôi điện thoại ra, nhấn nút gọi.

Sau màn va chạm vừa nãy, Tiểu Du Du sợ hãi đến tiệm rửa xe gần nhất để rửa lại chiếc xe của mình. Thuê một chiếc taxi đến nhà hàng mà Huỳnh Hứa Giai vừa đến.

Vừa mới bước vào đã thấy Lệ Phó Thành đứng đấy chờ, trầm giọng nói:

- Sao em đến đây muộn vậy. Chậm 15 phút.

Cô ta hơi ấp úng, lắp bắp nói:

- Xin.. Xin lỗi. Đường tắc quá nên em phải đi bộ một đoạn để bắt taxi.

Anh nới lỏng cà vạt thở hắt một hơi:

- Không sao, dù gì mẹ anh vẫn chưa đến.

Tiểu Du Du nghe đến đây mặt mày càng biến sắc hơn, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào anh:

- Mẹ... mẹ sẽ không chấp nhận chúng ta đâu, hay là thôi đi.

Lệ Phó Thành đứng dậy ôm cô ta vào lòng, muốn cho cô ta chút an ủi để không phải tủi thân:

- Em đừng lo lắng gì hết, chỉ cần chúng ta cố gắng thuyết phục nhất định mẹ anh sẽ đồng ý thôi.

Hà Dĩ ( mẹ Lệ Phó Thành) vốn dĩ không chấp nhận cuộc hôn nhân này bởi vì người chồng quá cố của bà từng hứa hôn anh cho con gái nhà Huỳnh Thị. Đó cũng là di nguyện trước khi mất của ông, bây giờ bà ấy còn sống đương nhiên phải giúp chồng mình thực hiện rồi.

Nhưng vừa mới mười mấy phút trước Hà Dĩ đã bị Tiểu Du Du lái xe đâm vào vì lần từ chối này, sống chết còn chưa rõ. Ấy vậy bây giờ cô ta lại ở đây coi như không có chuyện gì ôm con trai của người mình vừa muốn giết. Thật đúng là nham hiểm, chỉ vì muốn tài sản nhà họ Lệ đến cả mấy việc vô nhân tính này cũng dám làm.

Lệ Phó Thành vừa buông cô ta ra, cuộc gọi từ điện thoại cũng truyền đến. Sắc mặt anh dần trở nên trắng bệch rồi lặng người khi nghe tin mẹ mình bị tai nạn.

Anh chạy vội ra ngoài lái chiếc xe Bugatti phóng như bay đến hiện trường. Nhìn Huỳnh Hứa Giai bàn tay dính đầy máu muốn đi lên xe cứu thương ngồi cạnh bà, Lệ Phó Thành tức giận đi đến đẩy cô ra. Không phân phải trái ném cho Huỳnh Hạ Giai một câu đầy khinh bỉ:

- “ Đừng có làm bẩn chỗ này, những gì cô gây ra cho mẹ tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá “. Lệ Phó Thành vừa dứt lời mắt cũng liếc nhìn ra phía taxi dính máu kia sau đó hừ lạnh một tiếng.

Là anh? Người mà cô yêu thầm năm cấp 3. Đây là mẹ của anh sao? Chẳng lẽ anh không nhận ra cô.

Nhưng trong tình huống khẩn cấp như này, làm gì có ai còn để ý được mấy chuyện không đâu chứ. Đặc biệt là những người lạnh lùng khó gần như Lệ Phó Thành.