Ông chủ khách sạn cũng ngây ngốc cả rồi.
Ông ta là muốn vào trộm ít đồ, nào ngờ còn chưa kịp làm gì đã bị hai đứa bé trừng trị rồi.
Miệng cũng bị băng dính dán lại, ông chủ khách sạn còn không phát ra được một lời nào, chỉ biết phát ra mấy tiếng ưm a.
Kawaii trở mình, Hạ Phi lòng cảm thấy sốt sắng, sau đó vả một cái lên trên gáy của ông chủ khách sạn: "Không được phép lên tiếng, cô ấy mà bị đánh thức, hai anh em bọn tôi sẽ cho ông biết tay."
Kawaii xoay người ngủ tiếp, Hạ Vũ Mặc nhìn ông chủ khách sạn, lại quay sang hỏi Hạ Phi: "Anh, giờ xử lý như nào đây? Đưa tới đồn cảnh sát đi."
"Tìm mẹ quan trọng hơn, đừng để gây thêm rắc rối."
Kinh động tới cảnh sát, ba người họ cũng sẽ bị kéo đi cho lời khai, như vậy thì làm chậm trễ thời gian.
"Nghe anh tất." Hạ Vũ Mặc liếc ra bên ngoài cửa sổ: "Anh, em nhớ mẹ quá."
Từ sau khi nhận nhau, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Mặc cách xa Tô Yên lâu đến như vậy.
Hạ Phi sao lại không nhớ chứ?
"Trời sẽ mau sáng thôi, sáng sớm chúng ta sẽ xuất phát đi tìm mẹ."
Xung quanh thành cổ bốn bề đều là núi. Là một tòa thành nhỏ nhưng vì vị trí địa lý đặc thù nên tòa thành nhỏ này rất nổi tiếng, là danh lam thắng cảnh trứ danh toàn quốc, mỗi năm đều có mấy triệu du khách ghé thăm.
Ngoại trừ thành cổ, rừng núi xung quanh đều rất rậm rạp cằn cỗi, mọc giữa sườn núi là lác đác vài căn nhà dân, còn lại là rùng núi nối tiếp nhau trải dài bất tận. Cho dù có lái xe cũng phải mất năm, sáu tiếng mới có thể đi ra ngoài.
Vào lúc này ở một đỉnh núi nào đó, nhờ tạo tác của thiên nhiên nên bên dưới chỗ tảng đá lớn trên đỉnh núi hình thành một hang núi, không gian bên trong không lớn, chỉ tầm bốn đến năm mươi mét vuông.
Bên trong hang động thỉnh thoảng nghe tiếng tiếng truyền ra, mà ở trên mặt đất có hai người đang nằm đó, chính là Tô Yên và Tần Nhã Hân.
Tô Yên dần dần tỉnh lại, phát hiện tay chân của mình đêu bị trói, mà bản thân cô thì lại đang nằm trong một hang động, ký ức trước khi ngất xỉu dần tìm tới.
Cô nhớ ra lúc nghe Lục Cận Phong nói quay đi tìm đám người Lâu Doanh và Xa Thành Nghị, lúc đi vào trong con hẻm nhỏ đã có người ở phía sau đánh thuốc mê cô.
Tô Yên thậm chí còn không nhìn thấy được là ai, cũng không biết được hiện tại mình đang ở nơi nào.
Đầu óc có chút mơ hồ, một cảm giác mệt mỏi rã rời lan truyền khắp cả người giống như bị bỏ đói rất lâu, đến mức như sắp ngất xỉu vậy.
Bên trong hang động có ánh lửa, cháy hừng hực, tiếng củi tí tách vang lên chắc hẳn vừa mới nhóm không quá lâu.
Tầm mắt Tô Yên chú ý tới Tần Nhã Hân nằm trên đất, trong lòng rất đỗi kinh ngạc.
Sao Tần Nhã Hân lại ở đây?
Trên trán người kia còn dính rất nhiều máu đều đã khô bết lại rồi, tay chân cũng bị trói giống như cô.
Không phải Tần Nhã Hân đi theo Lục Cận Phong sao?
Ngay lúc này, không phải người này nên bị Lục Cận Phong bắt giữ hay sao?
Sao cô lại có thể bị trói cùng với Tần Nhã Hân ở đây được chứ?
Trong lòng Tô Yên đang có một ngàn câu hỏi, cô khẽ nhích người dùng chân đạp Tần Nhã Hân, cố gắng đánh thức người kia: "Tần Nhã Hân, tỉnh dậy đi, Tần Nhã Hân."
Tô Yên gọi vài tiếng, Tần Nhã Hân mới tỉnh lại, nhìn thấy cô người kia cũng rất kinh ngạc.
"Sao tao lại ở đây? Tại sao cô lại ở đây? Đây là chỗ nào?"
Tô Yên: "..."
"Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai đây?" Tô Yên hỏi: "Cô có biết là ai đã trói cô không?"
Tần Nhã Hân cẩn thận nhớ lại rồi nói: "Lúc đó cảnh sát áp giải tao về Đế Đô, rồi sau đó có một chiếc xe van đột nhiên xông tới tông thẳng vào xe bọn tao, sau đó tao ngất xỉu, rồi không biết gì nữa."
Từ trong lời nói của Tần Nhã Hân, Tô Yên mới biết cảnh sát đã bắt người này rồi, nếu vậy thì là ai cả gan như vậy lại dám cướp người từ tay của cảnh sát chứ?
Chu An là người đầu tiên được Tô Yên loại bỏ, bởi nếu như là Chu An thì Tần Nhã Hân sẽ không bị trói chật vật ở chỗ này như vậy.
Đầu của Tần Nhã Hân hiện còn đang rất đau, lúc bị tông xe do theo quán tính nên đầu của cô ta va vào cửa kính xe rồi ngất xỉu.
Tần Nhã Hân căm phẫn nhìn Tô Yên: "Là mày giở trò chứ gì. Tô Yên, nhất định là mày với Lục Cận Phong liên kết lại diễn kịch đúng không, tụi bây muốn đánh chết tao để báo thù thay cho Trần Tố Anh."
"Rốt cuộc là ai vẫn luôn diễn kịch?" Tô Yên cười lạnh: "Tần Nhã Hân, lười trời tuy thưa mà khó thoát, cô cho rằng bản thân cô có thể thâu tóm toàn bộ sẽ có thể tránh được sự trừng trị của pháp luật sao?"
"Tô Yên, tao rơi tới bước đường như hôm nay cũng đều do mày hại, là mày cướp Lục Cận Phong. Con đàn bà đê tiện nhà mày, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu." Tần Nhã Hân phát cuồng lên giống như kẻ điên, tay chân bị trói nhưng vẫn không chịu nằm im, cứ vùng vẫy muốn tấn công Tô Yên.
Tần Nhã Hân vừa mới ngọ nguậy đấu tranh với mấy sợi dây thừng lại bỗng cảm nhận được một dòng nước nóng từ bên dưới thân tuôn ra, dọa cô ta ngây ngốc vài giây.
Tô Yên mới thoáng nhìn thấy bên dưới của người kia đều đã ướt sũng rồi: "Sợ đến tè ra quần rồi à?"
"Mày mới tè đó, chắc là vỡ nước ối rồi." Trong lòng Tần Nhã Hân vô cùng hoảng sợ, nếu như vậy thì cô ta là sinh non rồi, trong tình huống như này mà sinh non thì nói không chừng là một xác hai mạng mất.
Tô Yên có kinh nghiệm sinh con, đương nhiên cũng biết là vỡ nước ối nhưng cố ý muốn trêu chọc Tần Nhã Hân.
"Tốt nhất là cô nên tiết kiệm sức lực để dùng lát nữa sinh con đi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô trước, có người sinh con đến mấy ngày mấy đêm đều chưa sinh xong, còn có trường hợp chết luôn trong lúc sinh nữa. Nếu như cô cứ cử động thì nước ối chảy khô hết, lúc đó sẽ rất nguy hiểm cho đứa bé."
"Tao có bao giờ sinh con đâu, vậy bây giờ tao phải làm sao đây." Tần Nhã Hân bất lực rồi.
Tô Yên cạn lời: "Không phải là tôi vừa mới nói đó sao, cô nằm yên đừng có nhúc nhích."
Tần Nhã Hân nằm ngay ngắn trở lại, thật sự là không dám cử động.