Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 476: Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bắt tay hành động



Chu An vẫn đang ở đây, vậy thì ai đã đi cứu Tần Nhã Hân?

Cứu người từ trong tay của cảnh sát là một việc liều mạng, mang tội tấn công cảnh sát đó.

Lục Cận Phong ý thức được còn có người đang âm thầm dõi theo bọn họ.

Nhưng người này là ai, tạm thời vẫn chưa rõ.

Mục đích là gì, cũng chưa rõ.

Chu An nghe thấy có người đã cứu Tần Nhã Hân đi, cũng rất ngạc nhiên, anh ta vừa biết Tần Nhã Hân bị cảnh sát bắt, còn chưa kịp hành động, ai lại có lòng tốt mà đi cứu Tần Nhã Hân như vậy?

Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, Lãnh Phùng gặp đồng nghiệp, làm rõ đại khái sự việc.

Trên đường áp giải Tần Nhã Hân về Đế Đô, một chiếc xe van chạy với tốc độ nhanh đã đụng vào khiến chiếc xe bị lật ngửa, mấy cảnh sát áp giải Tần Nhã Hân đều bị hôn mê ngay tại chỗ, sau khi tỉnh lại thì đã không còn thấy Tần Nhã Hân đâu nữa.

Cách thức cứu người bạo lực như vậy, sao trông không hề giống như đang cứu người thế này?

Lục Cận Phong và Lãnh Phùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai người đều có cùng một suy nghĩ.

Lâu Doanh nói: “Mấy người đều bị đụng đến hôn mê, Tần Nhã Hân thì đang mang thai, nếu bị đụng như vậy thì còn gì nữa, đây đâu phải là cứu người, rõ ràng là giết người mà.”

Tô Yên và Tần Nhã Hân trước sau mất tích, hơn nữa đều kỳ lạ như vậy, trong này chắc chắn là có vấn đề.

Bây giờ loại trừ đi hiềm nghi của Chu An, vậy thì chỉ còn lại người của Vương Bài thôi.

Bạch Phi Minh hỏi: “Hay là tôi và Lâu Doanh về chỗ Thiên Lang cũ một chuyến để thăm dò tin tức.”

Lục Cận Phong nói: “Được, Bạch Phi Minh, bây giờ cô và Lâu Doanh bắt tay vào hành động ngay, không còn thời gian nữa.”

Không phải là không còn thời gian, mà là thời gian đã qua rồi.

Bây giờ đã qua mười hai tiếng rồi.

Lâu Doanh cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, nói: “Anh rể yên tâm, trong tay tôi có cầm theo thuốc, nếu tìm được chị, tôi sẽ đưa thuốc cho chị ấy ngay.”

Đã qua thời gian rồi, mọi người cũng không biết sau khi tiêm thuốc vào có còn tác dụng hay không.

Trong lòng Lục Cận Phong nóng nảy, anh hối hận vì đã không để Tô Yên đi cùng với mình.

Mọi người chia nhau hành động.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Trong chớp mắt, sắc trời đã tối đi.

Sắc mặt của Lục Cận Phong cũng rất khó coi, Hạ Phi gọi điện thoại đến: “Cha ơi, có phải mẹ đã xảy ra chuyện rồi không?”

Hạ Phi đang huấn luyện trên đảo phát hiện sự khác thường của Ám Dạ, gần đây đâu có nhiệm vụ gì, nhưng người của cả Ám Dạ đều đang hành động.

Lúc này Hạ Vũ lại bị điều đến Châu Phi rồi, sau khi Xa Thành Nghị rời khỏi đảo cũng chưa quay lại, Hạ Phi lo lắng, tìm đến bộ phận tin tức hỏi, mới biết rằng Tô Yên xảy ra chuyện rồi.

Hàng mày Lục Cận Phong lạnh lẽo: “Mẹ con sẽ không sao đâu, con và em trai ngoan ngoãn ở trên đảo đi.”

“Cha ơi, có tin của mẹ thì lập tức nói với con nhé.”

“Ừm.”

Hai cha con nói ngắn gọn rồi cúp máy.

Hạ Vũ Mặc vô cùng lo lắng, nói: “Anh à, chúng ta đi tìm mẹ đi, trong lòng em rất sợ, em sợ mẹ sẽ xảy ra chuyện, sau này sẽ không còn được gặp mẹ nữa.”

Hạ Phi cũng rất lo lắng, thế trận lớn thế này, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

“Em trai, em đi thu dọn đồ đạc, đưa thứ kia theo, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm mẹ.”

Hạ Vũ Mặc cũng không phải là người thích ngồi yên chờ tin.

Hai người đã ở trên đảo huấn luyện mấy tháng, muốn tự bảo vệ mình hoàn toàn không có vấn đề.

“Được.” Hạ Vũ Mặc nhanh chóng đi thu dọn đồ.

Sau khi hai anh em thu dọn xong, chuẩn bị lén lút ra khỏi đảo, vừa bước lên thuyền, áo của Hạ Phi đã bị cái gì đó kéo lại.

Phía sau truyền đến giọng nói trẻ con: “Anh Phi, hai anh muốn đi đâu vậy, em cũng muốn đi.”

Là Kawaii.

Kawaii mặc váy xòe màu vàng, quả thật là đáng yêu chết người.

“Trở về ngủ đi, nửa đêm nửa hôm, em chạy ra đây làm gì.” Hạ Phi cố tình nghiêm mặt, nói: “Anh và em trai của anh đi huấn luyện, em đi theo làm gì.”

“Anh Phi gạt em.” Kawaii chọc vào balo của hai người: “Hai anh muốn lén trốn ra ngoài, nếu hai anh không dẫn em theo em sẽ hét lớn lên, gọi sư phụ Tiết đến.”

Nói xong, Kawaii muốn hét lên, Hạ Phi lập tức che miệng cô bé lại: “Đừng hét, con gái tụi em thật là phiền phức, lên thuyền đi.”

Ngoài miệng thì chê bai, nhưng động tác đưa tay ra kéo Kawaii lên thuyền của Hạ Phi lại rất lưu loát.

Hạ Vũ Mặc thở dài, giọng điệu như ông cụ non: “Haiz, con gái trời sinh là phiền phức như vậy, không phân biệt tuổi tác.”

Hạ Phi trừng Hạ Vũ Mặc một cái: “Lái thuyền đi.”

Hạ Phi càng ngày càng giống Lục Cận Phong, giọng điệu và ánh mắt đều vô cùng giống.

Bây giờ hai anh em ngoại trừ máy bay và đại bác, thì dù là phương tiện giao thông gì cũng biết lái, lái thuyền chỉ là chuyện nhỏ.

Bình thường hai anh em đều huấn luyện ở trên biển, học lái các loại phương tiện di chuyển trên biển là điều cơ bản nhất.

Hạ Vũ Mặc lái thuyền, Hạ Phi ngồi bên trong con thuyền, lấy máy tính ra, hai tay gõ như bay trên bàn phím, trên màn hình xuất hiện từng dãy mật mã.

Vẻ mặt Kawaii sùng bái: “Anh Phi giỏi quá đi.”

Hạ Vũ Mặc bĩu môi: “Anh của anh làm gì em cũng nói giỏi, thật là giỏi nịnh nọt.”

Hạ Vũ Mặc có cảm giác bị giành mất anh trai, vô cùng ghen tức, lúc ở trên đảo, cậu bé đã thường xuyên đấu võ mồm với Kawaii.

Kawaii trước giờ không biết khóc, Hạ Vũ Mặc chọc tức cô bé, từ đầu đến cuối cô bé đều híp mắt cười: “Anh Phi vốn dĩ là rất giỏi mà.”

Lúc Kawaii cười lên trông vô cùng xinh đẹp, nụ cười rất chữa lành, lại dễ thương, vì vậy Kawaii chính là người được chiều chuộng nhất trên cả hòn đảo này.

Hạ Vũ Mặc nói: “Đó là anh trai của anh, em muốn có anh trai thì tìm cha mẹ của em sinh đi.”

Lần này Kawaii không cười nổi nữa, đôi mắt long lanh cũng cụp xuống, nhỏ giọng nói một câu: “Em không có cha mẹ.”

Kawaii là cô nhi, trước kia Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng từng là cô nhi, nên rất hiểu rõ cảm giác này.

Hạ Phi nhíu mày: “Em trai, xin lỗi mau.”

Hạ Vũ Mặc cũng biết lời nói vừa rồi của mình quá đáng, không tình nguyện nói: “Xin lỗi.”

Kawaii cười lắc đầu: “Không sao đâu, anh Mặc.”

“Em đừng có gọi anh là anh Mặc.” Hạ Vũ Mặc làm động tác nổi da gà một cách nghịch ngợm: “Nghe đến da gà của anh cũng nổi lên hết rồi.”

Kawaii bị chọc cười.

Ba người rời khỏi đảo, muốn đến thành cổ với tốc độ nhanh nhất thì phải ngồi máy bay nữa.

Bây giờ chuyến bay sớm nhất đến thành cổ phải đợi đến sáng ngày mai.

Hạ Vũ Mặc nói: “Anh trai, chúng ta lái máy bay đi.”

Hạ Phi nhìn cậu bé một cái: “Em biết lái sao?”

Còn chưa học mà.

Mà cho dù biết lái thì cũng không có máy bay để lái.

Hạ Phi nhìn thời gian, và cả Kawaii đang buồn ngủ rã rời: “Tìm chỗ dừng chân trước, ngày mai rồi đến thành cổ.”

Nửa đêm canh ba, ba đứa nhỏ muốn thuê khách sạn, làm gì có khách sạn nào dám nhận. Hạ Vũ Mặc giàu có và hống hách lấy một xấp tiền từ trong ba lô ra: “Chúng tôi chỉ ở một đêm, nếu ông chủ không muốn mối làm ăn này, chúng tôi đi chỗ khác vậy.”

Ông chủ liếc nhìn ba lô một cái, trông có vẻ là có không ít đồ tốt ở trong đó.

“Được được được, tôi cho ba người thuê một phòng, đăng ký trước đã.”

Trong ba lô có tiền, rất dễ khiến người khác chú ý.

Sau nửa đêm, Hạ Vũ Mặc và Kawaii đều ngủ rồi, tính cảnh giác của Hạ Phi rất cao, khi cậu nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, lập tức mở mắt ra.

Hạ Vũ Mặc cũng nghe thấy tiếng động, mở mắt ra sau Hạ Phi vài giây.

“Anh trai.”

“Suỵt!” Hạ Phi làm động tác im lặng, hai anh em ăn ý phối hợp, một trái một phải trốn sau cánh cửa.

Cửa bị khẽ đẩy ra, một người đàn ông lén lút đi vào, chính là ông chủ khách sạn đã đăng ký cho hai anh em thuê phòng trước đó.

Ông chủ khách sạn vừa bước vào, hai anh em đã lập tức chào hỏi ông ta bằng mấy cú đá, sau đó dùng dây thừng trói ông ta trên ghế, dán băng keo lên miệng, động tác liền mạch lưu loát.