Haibara lạnh lùng nhìn đám học sinh tiểu học rộn ràng nhốn nháo, rồi sau đó thở dài. Tuy rằng cô cũng đã nghiên cứu chế tạo thuốc giải, nhưng lại không có dũng khí nuốt vào. Nếu một khi lượng thành phần không đủ, như vậy rất có khả năng bởi vì tế bào tử vong mà chết đi. Nhưng nếu cô không uống thuốc, làm sao có thể biết được hiệu quả của thuốc.
Bỗng nhiên có chút khâm phục tên Shinichi kia, lúc trước thế nhưng không có ai thử nghiệm thuốc trước, lại quyết đoán nuốt vào viên thuốc kia. Nhưng mà hiện tại cũng chỉ còn một mình cô… Haibara vươn tay mình ra, thân thể đứa bé này, thật đúng là làm người ta chán ghét.
“Haibara!”
“Bạn Haibara!”
Ayumi, Mitsuhiko và Genta lúc này chạy đến trước mặt Haibara, trên mặt đều là ý cười, nói. “Chúng ta về nhà đi!”
Trên mặt Haibara không có biểu tình gì, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, chẳng lẽ một người phụ nữ gần ba mươi tuổi phải sinh hoạt như một cô nhóc bảy tuổi?
Cô thậm chí không biết sau khi uống thuốc này, thân thể của cô có còn tiếp tục phát triển như thân thể lúc trước không. Có phải sẽ luôn đình trệ ở độ tuổi này, cho đến khi thân thể nho nhỏ này chết vì suy thoái mô não. Chết đi như vậy, như một con quái vật. Không, có lẽ cô còn chưa đợi đến ngày đó, thì đã bị đưa đến các viện nghiên cứu về gen rồi.
Nghĩ như vậy, Haibara và ba đứa nhóc đi về nhà.
“Ơ, đó không phải là chị Ran và anh Shinichi sao?” Ayumi nhìn đường đối diện, bỗng nhiên nói.
Ba đứa nhóc còn lại lập tức quay đầu.
Quả nhiên là Shinichi và Ran. Hai người tựa hồ cũng tan học về nhà, chẳng qua dường như Ran muốn mua cái gì, vẫn nhìn vào tủ kính.
Trên mặt Shinichi có chút biểu lộ không kiên nhẫn. Không biết cậu nói gì, Ran lập tức xoay qua, bộ dáng như đang dạy dỗ, Shinichi lập tức sờ đầu, thoả hiệp!
Haibara nhìn hai người kia, trong lòng không biết vì sao lại có chút phiền muộn.
“Chúng ta qua xem bọn họ đang làm gì đi.” Mitsuhiko đề nghị nói.
Hai đứa nhỏ khác gật đầu, mà Haibara tuy rằng không tỏ vẻ gì nhưng vẫn cùng đi.
“Anh Shinichi, chị Ran!” Ba đứa nhỏ ngọt ngào kêu.
“A, là các em à.” Shinichi lập tức xoay qua nói.
“Tan học rồi về nhà sao?” Ran hỏi.
“Dạ.” Ba đứa nhỏ gật đầu.
Shinichi quan sát Haibara đứng yên lặng một bên, vì vậy vươn tay sờ sờ đầu Haibara, như có chút ý tứ trêu cợt.
Chính xác là thời điểm bị teo nhỏ, Shinichi vẫn luôn bị Haibara xem nhẹ.
Haibara giương mắt nhìn chằm chằm Shinichi, ánh mắt mãnh liệt! Rồi sau đó “bộp” một tiếng, Haibara đập rớt cánh tay Shinichi.
“Tôi không thích người khác sờ vuốt đầu tôi.” Haibara lạnh lùng nói.
Cho dù bình thường Haibara cũng rất lãnh đạm, nhưng bộ dáng lúc này vẫn khiến nhiều người kinh ngạc.
Shinichi ngượng ngùng thu hồi tay, nghiêng đầu nhìn sắc mặt Haibara, có cảm giác hôm nay Haibara có chút khác thường.
Ba đứa nhỏ cũng không có cảm giác gì, chỉ là cùng Ran nói nói cười cười, còn Ran nghiêng mắt đánh giá Haibara, cô cũng biết chuyện của Haibara, bị teo nhỏ…
Trên đường về nhà, Shinichi có chút đăm chiêu.
“Tâm tình Haibara tựa hồ không tốt.” Ran nói.
“Ừ.” Shinichi gật gật đầu. “Tớ đến tìm bác tiến sĩ hỏi một chút.”
“Ừ.” Đến nhà của Ran, Ran vẫn như cũ phất tay chào, rồi sau đó quay đầu nhìn thấy Eric đang đi xuống lầu, vì vậy cười nói. “Em về rồi!”
“Ừ.” Mặt Eric vẫn đầy dịu dàng như cũ.
Lúc Shinichi trở về liền gõ vang cửa nhà bác tiến sĩ.
Tiến sĩ Agasa mở cửa ra, trên mặt mang theo bộ dáng buồn rầu.
“Tiến sĩ, Haibara đâu? Bác làm sao vậy?” Shinichi hỏi.
Tiến sĩ Agasa thở dài. “Hai ngày này không biết nó làm sao, Ai-chan cứ nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm, kêu thế nào cũng không ra.” Ông bác bất đắc dĩ nói.
Shinichi đi vào trong phòng, liền gõ cửa phòng thí nghiệm bị khoá trái, lại là hoàn toàn không có đáp lại.
“Haibara, là tôi, Shinichi Kudo!” Shinichi nói.
Nhưng bên trong vẫn không có phản ứng như cũ.
Shinichi hơi cau mày, quay đầu hỏi tiến sĩ. “Cô ta mấy ngày nay có gì bất thường không?”
Tiến sĩ Agasa nâng cằm, suy nghĩ thật lâu, rồi sau đó vỗ trán một cái, nói. “A, bác biết, Ai-chan hình như là vẫn đang nghiên cứu chế tạo thuốc giải!”
“Thuốc giải? Thuốc giải gì?” Shinichi kinh ngạc nói, tuy rằng tựa hồ giật mình, “Là thuốc giải của APTX 4869.”
Tiến sĩ Agasa gật đầu. “Bác nghĩ Ai-chan cũng muốn khôi phục lại bộ dạng! Nhưng mà thuốc mới hoàn thành, cũng không biết có thể thành công hay không…” Tiến sĩ Agasa nói xong, lại bất đắc dĩ thở dài.
Shinichi lúc này mới ý thức được sơ sẩy của mình, cậu quả thật đã trở về hình dáng cũ, nhưng Haibara thì hoàn toàn không có. Chẳng có ai là thích dừng lại ở bộ dáng con nít này cả!
Haibara đang do dự sao? Dù sao thử thuốc, là một dược sĩ mà nói, không phải dám dễ dàng nếm thử, một khi thất bại, người cứu trợ cũng không có.
Shinichi nhíu mày lại, thật lâu sau mới nói với tiến sĩ Agasa. “Bác bảo cô ấy yên tâm, cháu sẽ nghĩ cách.” Nói xong liền rời khỏi phòng. truyện tiên hiệp hay
Lúc Shinichi đi ra khỏi cửa không khỏi cười khổ, tuy rằng cậu biết nên làm thế nào, nhưng thật sự muốn làm như vậy cũng cần có dũng khí.
Trở lại nhà mình, toàn bộ căn phòng trống rỗng. Người đàn ông cơ hồ luôn xuất hiện khi cậu có nhà, rồi sau đó vào thời điểm cậu chưa tỉnh lại, cũng đã rời đi. Ngoại trừ dấu vết còn lưu lại trên người, cái gì cũng không có.
Shinichi ngồi trên sô pha, một tay chống quai hàm.
Ngày mai anh ta hẳn là sẽ đến đi!
Tuy rằng không có quy luật gì, nhưng mỗi một lần rời đi cùng một lần đến tựa hồ cũng sẽ không vượt quá một tuần.
Bây giờ, hôm nay đã là ngày thứ tư! Tính ngày cũng sắp gần rồi, Shinichi trong lòng cười khổ, loại cảm giác này, như đang chờ đợi được lâm hạnh vậy. Trong lòng rõ ràng chán ghét, lại không thể không chờ đợi.
Buổi chiều ngày hôm sau, Shinichi về nhà sớm. Hai tay giao nhau ngồi trên sô pha, chờ đợi.
Đây là lần đầu tiên, cậu chờ như thế, cũng không biết Gin có đến hay không. Có lẽ nếu bây giờ cậu báo cảnh sát, cũng sẽ bắt được Gin trước. Trong óc chợt lóe ý tưởng, khiến cậu dở khóc dở cười, cậu bây giờ là đang có việc cần nhờ vả người nọ mà.
Lúc trời hoàn toàn tối đen, Shinichi cũng không có bật đèn, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, trái tim Shinichi bỗng nhiên thắt chặt.
Rồi sau đó, cửa mở, không có chìa khoá cũng có thể thoải mái mở ra!
Người đàn ông thật cảnh giác, tựa hồ lúc đứng ở cửa đã cảm giác được trong phòng có người, chậm chạp không tiến vào.
“Là tôi!” Shinichi nói.
“Chậc, lại làm cái quỷ gì, hử?” Gin thản nhiên nói, nâng tay mở đèn bên cạnh, rồi sau đó như chưa hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng, nhìn nhìn thiếu niên.
Shinichi nhíu mày, cậu không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhìn người nọ chậm rãi lại gần, đi tới trước mặt cậu, nhìn xuống cậu, trong mắt mang theo trêu tức và nghi hoặc.
“Lúc này không muốn bắt tôi sao? Shinichi!” Gin nói xong rồi ngồi bên người Shinichi. Mà càng khiến hắn kinh ngạc là, lúc này đây Shinichi lại không có ra tay, cũng không có rời đi.
Vậy là không bình thường, vươn tay nâng cằm Shinichi lên, híp mắt lại hỏi. “Em lại muốn đùa giỡn cái gì?”
Shinichi cắn môi, do dự thật lâu mới nói. “Tôi muốn thuốc giải APTX 4869!” Lúc nói ra lời mới phát hiện tựa hồ cũng không phải rất khó!
Gin nheo mắt nguy hiểm, “Vì kẻ phản bội kia? Em dựa vào gì mà nghĩ rằng tôi sẽ cho em?” Gin cười lạnh hỏi, có lẽ trong lòng hắn thật sự có Shinichi, nhưng cũng không có nghĩa sẽ phóng túng với cậu như thế.
“Anh, không muốn?” Shinichi né tránh tay Gin, nói. Tuy rằng đã dự kiến, trên thực tế cậu cũng không cho rằng hắn ta sẽ đơn giản đáp ứng, nhưng trong lòng lại uể oải khó hiểu.
“Không.” Gin cười lắc lắc đầu. “Tôi có thể cho em, nếu em có đầy đủ thành ý!”
“Thành ý?” Shinichi nghi hoặc nhìn Gin, nhìn biểu tình trên mặt Gin, cậu theo phản xạ muốn lùi lại, nhưng nghĩ đến Haibara, vẫn kiên trì hỏi. “Anh muốn tôi làm thế nào?”
Đôi mắt xanh lục của Gin nguy hiểm nhìn Shinichi, trong mắt tựa hồ đầy tức giận. “Lúc này, tuỳ em chủ động, khiến tôi thoải mái!” Từng câu từng từ nói ra, tràn đầy hương vị tình sắc.
Sắc mặt Shinichi lập tức khó coi, loại sự tình này, cậu làm sao có thể đáp ứng, trong lòng có chút căm tức, lại không thể phát tác, muốn cự tuyệt, trong đầu lại hiện ra gương mặt trầm mặc của Haibara.
“Em đang do dự cái gì? Em biết rõ, cho dù em không chủ động thì tôi vẫn sẽ làm em, chẳng qua là trình tự bất đồng mà thôi.” Gin lại nói.
Shinichi giương mắt, tức giận trừng Gin, thật lâu sau mới gật gật đầu. “Được.”
Đêm hôm đó đối với Shinichi phải nói là khuất nhục, chủ động hôn lên môi người đàn ông, tận lực lấy lòng. Cho dù không muốn, người nọ chỉ uy hiếp một câu liền không thể không tiếp tục. Tự mình khuếch trương, tự mình đem vật to lớn cường tráng gì đó đưa vào trong cơ thể, rồi sau đó chính mình luật động…
Có thể cảm giác được đôi mắt hơi híp lại của người đàn ông cũng không có thần sắc vui thích. Nếu không thoải mái, vì sao còn muốn bắt cậu làm như vậy…
Cuối cùng không còn khí lực, dĩ nhiên là do người nọ chủ động, chỉ là lúc này đây càng thêm hung ác, va chạm kia mang theo tức giận, thâm nhập thật sâu vào trong cơ thể cậu, như hoàn toàn dung nhập làm một. Đau đớn, chết lặng, khoái cảm, xen lẫn cùng một chỗ.
Người nọ rời đi lúc nào, cậu không biết, nhưng quả thật cậu đã nhận được thuốc giải, khi ngày hôm sau nhận được một phong bì. Cho dù chuyện tối hôm trước khiến cậu khó chịu, nhưng lúc nhận được thuốc giải thì cậu vẫn rất sung sướng.
Giao thuốc giải đến tay Haibara, nhìn gương mặt trầm tĩnh của Haibara để lộ vui sướng mờ nhạt, Shinichi chậm rãi nhếch khoé môi.
Nhưng trong lòng cậu có chút mờ mịt, tối hôm đó người kia vì sao lại tức giận?
Ngày lại ngày trôi qua, người đàn ông không đến nữa. Sau ngày hôm đó, đã qua mười lăm ngày, đây vốn dĩ là chuyện khiến người khác vui vẻ, nhưng Shinichi lại không cao hứng nổi. Cho dù thời gian của cậu vẫn giống như trước: phá án, đá bóng, tựa hồ cũng không thay đổi.
Có lẽ vì người đàn ông không hề xuất hiện, muốn bắt hắn càng khó hơn… Shinichi nghĩ trong lòng như thế, cho nên cậu mới cảm thấy có chút uể oải? Dấu chấm hỏi trong đầu không thể làm ngơ được.
Lúc mở cửa nhà ra, đối mặt là sự lạnh lẽo, trong lòng lại “thịch” một cái, rất khó chịu. Đến cùng là làm sao?
Mở TV ra, muốn mượn hình ảnh trên TV khiến mình phân tâm. Không ngừng chuyển kênh, cho đến khi một tin tức thu hút ánh mắt cậu.
Gương mặt Akai Shuichi mang theo máu tươi, thời điểm trên màn hình ngẫu nhiên xẹt qua lại dị thường rõ ràng.
Akai Shuichi đã xảy ra chuyện? Shinichi thầm nghĩ, không biết vì sao cậu cảm thấy việc này cùng người đàn ông đã lâu không đến kia có liên quan!
Tâm có chút không yên, trong lòng tựa hồ nghĩ ra được cái gì, nhưng cậu vẫn muốn làm ngơ.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra!
Người đàn ông một thân màu đen xơ xác tiêu điều, đứng ở cửa, trên mặt có sát ý nồng đậm, lúc nhìn thấy gương mặt Shinichi mới tựa hồ nhạt đi một chút.
“Là, anh làm?” Shinichi đứng lên, đối mặt với người nọ, hỏi.
Người đàn ông chỉ cười lạnh, thật giống như biết Shinichi hỏi cái gì, rồi sau đó không chút do dự gật gật đầu.
“Vì cái gì?”
“Nguyên nhân em không biết sao?” Gin hỏi ngược lại.
Shinichi sửng sốt! Gin muốn giết Akai Shuichi hoàn toàn là chuyện dĩ nhiên, không phải sao? Thậm chí còn cả Haibara… Bỗng nhiên dường như biết được sự tức giận của Gin ngày ấy là từ đâu mà đến! Nhưng, nhiều ngày như vậy, vẫn gió yên sóng lặng, bình tĩnh khiến cậu quên đi, Gin cũng không phải đang chờ cậu bắt được…
Gin đi lên phía trước, ôm Shinichi vào lòng, bộ dáng kia có thể gọi là dịu dàng.
“Muốn tôi nói cho em sao?” Gin dịu dàng nói, trong mắt lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Shinichi ngẩng đầu lên, nhìn lại đôi mắt xanh lục kia, rồi sau đó phản xạ có điều kiện lắc đầu, càng lắc càng kịch liệt. “Không cần!” Thật giống như là biết, lời nói kia sẽ khiến cậu vô cùng dao động.
Gin vươn tay ngăn cậu tiếp tục lắc đầu, rồi sau đó nhếch môi, dán tại bên tai cậu nói. “Em đang sợ hãi gì, sợ tôi nói cho em, tôi vì em mới không ra tay, mới nhẫn nại đến bây giờ, hử? Akai Shuichi gặp chuyện không may, nguyên nhân chẳng lẽ em không rõ?”
Thân thể Shinichi chấn động, ngửa đầu nhìn đôi môi bạc mỏng dị thường tàn khốc của Gin. “Vì sao lại làm như vậy? Vì sao lại muốn nói cho tôi biết?” Sắc mặt cậu tái nhợt, lại cố chấp hỏi.
Gin cúi đầu hôn trụ bờ môi của cậu, chậm rãi, ngọt ngào như nụ hôn khẽ của những người yêu nhau. Rồi sau đó mới thản nhiên nói. “Có lẽ chỉ là không hi vọng tôi và em đứng ở hai bên vách núi đi!”
Shinichi hít sâu một hơi, cậu không biết nên trả lời như thế nào. Không muốn đối lập sao? Bọn họ vốn là kẻ thù, vốn dĩ đã đứng ở hai bên vách núi…
Nhưng mà hiện tại, bọn họ không phải đang ôm nhau ở cùng một chỗ sao?