Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 34: Điều kiện thứ hai




Trở về tâm trạng của Hiểu Tinh hoàn toàn suy sụp, cô thật sự không muốn từ bỏ vị trí đó. Nếu bây giờ chuyển đi, cô buộc phải bắt đầu lại mọi thứ. Thời gian, tiền bạc, công sức, tất cả bỏ ra đều sẽ tan thành mây khói.
Nhưng để ở lại, cô cũng không thể nào đáp ứng với yêu cầu bỉ ổi đó của An Mạc Ngôn được.
Có lẽ trong vài ngày tới, cô cần phải nhanh chóng tìm được một địa điểm khác, tránh xa An Mạc Ngôn ra.
Nhưng tuyệt nhiên hắn không dễ bỏ qua cho cô.
Lúc này là 9 giờ tối, người bảo vệ công ty đột nhiên gọi tới, nói nhóm người bặm trợn ban sáng vác theo gậy gộc đang đập phá khắp nơi. Tuyến bố cô bây giờ phải chuyển đi ngay lập tức, bằng không đồ đạc sẽ bị bọn chúng ném hết ra ngoài.
Hiểu Tinh lúc này vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng, nghe thấy vậy cô chẳng màng lau khô tóc, vội vàng vơ lấy chiếc áo khoác rồi chạy đi.
Đến nơi, nhìn cảnh tượng đổ nát trước mắt mà cô kinh ngạc đến sững sờ, hai chân không vững loạng choạng chạy tới.
Ghế sô pha bị rạch nát, tranh treo tường bị ném bỏ, mấy mô hình thiết kế 3D của cô cùng những vật dụng trang trí, tất cả đều bị bọn họ phá hỏng một cách không thương tiếc.
“Mau dừng tay lại! Ai cho các người làm thế hả? Lũ khốn kiếp này!” Cô nổi giận hét lớn, gương mặt đỏ bừng, tay cầm chặt lấy dây túi xách rồi bất ngờ lao tới đánh tới tấp vào đám giang hồ.
“Em gái làm gì mà hung dữ thế?” Một tên cao lớn nhanh chóng tóm chặt lấy cổ tay cô, giọng nói có chút khí thế nhưng không tới nỗi dọa người.
“Đúng rồi! Chính là anh!” Cô thở gấp vài hơi, khoé mắt hơi ửng đỏ, nhìn thẳng vào hắn kêu lên.
“Anh đây làm sao?” Hắn nhíu mày khó hiểu.
“Chẳng phải anh nói sẽ cho tôi một tuần để chuyển đi sao? Thế mà bây giờ lại để cho bọn họ đập phá đồ đạc của tôi hả….?” Cô dừng lại một chút, âm thanh như nghẹn lại trong cổ họng, mang theo sự uất ức.
“Ít ra anh phải gọi cho tôi một tiếng chứ?”
Nhìn thấy giọt nước mắt của cô rơi xuống, hắn liền vội vàng buông tay.
“Này đừng có mà khóc! Có trách thì cũng trách cô em ấy! Tại sao lại khiến ông chủ của anh nổi giận như vậy. Lúc chiều anh đây cũng có ý định xin cho cô em thêm một tuần, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nhận lệnh phải đuổi cô em đi ngay lập tức rồi!”
“Ông chủ của các anh chính là một tên khốn!” Cô nghiến răng mắng chửi.
“Đấy! Cô em cứ như thế thì giải quyết được vấn đề gì. Đáng ra cô em nên thấy mình may mắn khi được gặp riêng ông chủ của anh mới phải, rồi nhân cơ hội như vậy mềm mỏng một chút, nếu ông chủ của anh có yêu cầu gì thì cố gắng đáp ứng, lùi một bước biển rộng trời cao mà.” Câu cuối hắn còn rang rộng hai tay, vẻ mặt rạng rỡ nói.
Hiểu Tinh im lặng không đáp lời hắn, rất lâu mới lên tiếng hỏi:
“Vậy ông chủ của anh hiện giờ đang ở đâu?”
“Chịu thôi! Anh làm sao biết được..” Hắn nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối.
Cô khẽ nhếch miệng, gật đầu quả quyết:
“Yên tâm! Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, lùi một bước biển rộng trời cao mà.”
……
Quán Bar
Đây là một trong những quán bar nổi tiếng bậc nhất ở thành phố Thượng Hải, thời điểm này khá đông khách nhưng bên trong lại không quá ồn ào, đại đa số khách đến đều lựa chọn phòng riêng, trong phòng cũng không khác gì một quán bar thu nhỏ.
Hiểu Tinh đứng trước cửa của một phòng VIP lớn, khác với tâm trạng hồi hộp lúc chiều, lần này cô mang theo sự giận dữ đẩy cửa bước vào, nhưng ngay lập tức liền bị cảnh tượng bên trong dọa cho ngây ngốc.
Bên trong căn phòng VIP là hơn chục vũ nữ thoát y đang uốn éo trên sàn, cơ thể không ngừng thể hiện những động tác khiêu gợi, thô tục theo điệu nhạc.
Ở phía dưới là An Mạc Ngôn chân vắt chéo ngồi tận hưởng, đối diện là mấy gã đàn ông miệng thì đang chuyện trò còn tay lại đang vuốt ve, nhào nặn trên thân thể của mấy nữ tiếp viên trẻ tuổi.
Nhìn thấy cô bất ngờ xuất hiện, đầu óc An Mạc Ngôn như nổ đùng một tiếng.
Ánh mắt cả hai chạm vào nhau rồi dừng lại ở khoảng không.
“Ra ngoài!” Hắn trừng mắt ra lệnh.
“An Mạc Ngôn…Chúng ta nói chuyện đi!” Cô nuốt xuống một ngụm khí lạnh, mạnh dạn đề nghị.
“Tôi nói cô cút ra ngoài!” An Mạc Ngôn lặp lại lần nữa, đáy mắt phóng ra tia giận dữ như muốn giết người.
Khỏi phải nói, đám đàn ông trong phòng giống như mèo thấy mỡ, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy bất ngờ xông vào đây, đương nhiên là chúng không thể nào bỏ lỡ.
Điền Vương là một ông chủ lớn, hắn liền từ chỗ ngồi đối diện với An Mạc Ngôn đẩy nữ tiếp viên trong lòng sang một bên, lập tức đứng dậy, xua tay ngăn cản.
“Ấy lão Ngôn, tại sao lại nổi nóng với người đẹp như vậy…nào em gái có gì từ từ nói, không vội… không vội…” Câu cuối hắn vươn bàn tay của mình ra, đặt lên bờ mông căng tròn của Hiểu Tinh.
“Đừng chạm vào tôi!” Cô theo phản xạ nghiêng người né tránh, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn, giống hệt như con thú nhỏ đang nhe nanh.
“Được rồi… được rồi.. không chạm thì không chạm, em gái xinh đẹp đừng kích động như vậy…” Hắn cười khả ổ, vẻ mặt thích thú nói.
Ngay sau đó cô hướng ánh mắt về phía An Mạc Ngôn, giận dữ hỏi: “An Mạc Ngôn tại sao anh lại làm như vậy? Chẳng phải anh nói sẽ cho tôi ba ngày để dọn đi sao?”
Khoé miệng hắn hơi cong lên.
“Nếu cô vì chuyện này mà tìm đến đây, thì không cần bàn thêm nữa. Tôi chính là muốn tống cổ cô ra khỏi chỗ đó!” Hắn thản nhiên trả lời, còn không màng nhìn tới cô.
“Anh…đừng quá đáng…” Giọng Hiểu Tinh hơi run run, giống như là do ấm ức trong lòng mà tạo thành, sau đó rất lâu cô mới có thể đưa ra quyết định của mình.
“Ngoài điều kiện đó ra….anh có thể nào suy nghĩ lại…”
“Được!”
Đôi mắt còn ửng đỏ của cô lập tức mở lớn, không tin được là An Mạc Ngôn lại đồng ý với cô nhanh như vậy. Tuy nhiên còn chưa hết bất ngờ, thì hắn lại thẳng tay hắt cho cô một gáo nước lạnh.
An Mạc Ngôn phong thái trang nhã, từ từ ngả lưng vào thành ghế, ánh mắt mang theo ấm áp nhìn cô.
“Nếu không thích điều kiện tôi đưa ra, thì tôi sẽ cho cô một điều kiện khác vậy…”
“Là điều kiện gì?” Cô nghi hoặc hỏi.
Trong một khoảnh khắc, đáy mắt An Mạc Ngôn lại trở về dáng vẽ lạnh lẽo cực hạn.
“Tối nay cô phục vụ ông chủ Điền Vương đi, nếu khiến ông ấy hài lòng tôi sẽ cho cô tiếp tục ở lại, còn miễn phí ba năm tiền thuê nhà. Cô thấy thế nào? Lời quá rồi phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.