Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 35: Tôi cũng không tin cô



“Thật… thật sao Lão Ngôn? Cậu cho tôi thật chứ?” Hai mắt Điền Vương rực sáng, đảo qua đảo lại trên thân hình đầy đặn, trắng nõn của Hiểu Tinh với bộ dạng như sắp chết đói đến nơi.

“Đương nhiên là thật rồi, cô ấy tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng bù lại cơ thể vô cùng dẻo dai, lại rất biết cách khiến đàn ông nhanh chóng hưng phấn.” An Mạc Ngôn khẽ cười, lời đê tiện từ trong miệng hắn phát ra lại vô cùng nhẹ nhàng, đơn giản.

“Lão Ngôn nghe cậu nói thôi mà tôi đã cảm thấy rạo rực khắp người rồi! Nào tiểu mỹ nữ… tới đây… anh sẽ làm cho em sung sướng đến không thể nào quên được….”

Nói xong hắn liền chủ động tiến lên, không chút khách khí mà đặt hai tay lên vai cô, ngón tay còn cố ý lướt qua làn da trắng mềm.

Một tên khác nghe vậy thì cười lớn, sau đó nhanh chóng đem Hiểu Tinh thoát khỏi vòng tay của Điền Vương, bàn tay hắn dừng lại bên vòng eo nhỏ nhắn của cô:

“Lão Ngôn, cậu như vậy là không công bằng rồi! Ở đây còn có tôi cơ mà, một bông hoa thuần khiết xinh đẹp như thế này mà cậu chỉ để cho một mình Điền Tổng thưởng thức thì thật là đáng tiếc, chi bằng để tôi cùng tham gia góp vui đi!”

Giọng cười mang theo sự mờ ám của hắn khiến cô trong phút chốc bỗng rùng mình một cái.

“Ấy Trạch tổng ngài xem cô ấy mỏng manh như pha lê thế này làm sao cùng lúc chịu được cả hai chúng ta chứ? Chi bằng cứ để tôi thưởng thức cô ấy trước, đợi khi nào tôi chơi đủ rồi sẽ đến lượt ngài.” Hắn cũng không chịu kém miếng, hằn học nói.

Sau đó hắn lại nắm chặt lấy tay Hiểu Tinh kéo về phía mình.

Thân hình nhỏ bé của Hiểu Tinh cứ bị lôi qua lôi lại trông không khác nào một món đồ chơi, kinh tởm hơn là lại trong bầu không khí thối nát này.

Gương mặt Hiểu Tinh liền biến sắc, trước giờ cô chưa từng trải qua loại chuyện bẩn thỉu như thế, lại còn bị đám đàn ông tranh giành qua lại, cho nên trong lòng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.

Cô nhìn thẳng vào An Mạc Ngôn, tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản, một chút quan tâm cũng không có. Cứ để mặc cô như vậy mà thong thả nhấm nháp rượu vang cùng mấy nữ tiếp viên.

Trái tim cô chợt nhói đau đến mức không thở được.

Lúc này Điền Vương không nhịn nỗi mà tham lam vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, toan định ghé đôi môi thâm xì đến gần thì bỗng một âm thanh đột ngột vang lên.

BỐP——.

Mọi người có mặt trong phòng ai nấy cũng đều kinh ngạc, mấy nữ tiếp viên cũng trợn tròn mắt nhìn vào cô.

Ngay cả Điền Vương nhất thời cũng ngẩn cả người, trên mặt thoáng chốc đã in rõ dấu tay đỏ chót.

Trên mặt Hiểu Tinh sự sợ hãi đã biến thành cơn giận như muốn giết người.

Chưa dừng lại, ngay sau đó cô cầm lấy cốc rượu trên bàn, hắt thẳng vào mặt An Mạc Ngôn.

Lần này bầu không khí như đóng băng lại, đến cả hơi thở cũng bị bọn họ vội vàng đè xuống.

Hiểu Tinh ngẩng cao đầu, gương mặt xinh đẹp diễm lệ, giống như đóa hoa mạnh mẽ vươn mình trong bão tố.

“An Mạc Ngôn tôi không phải là gái bán thân, anh có thể coi thường tôi, nhưng không có nghĩa là anh được quyền để cho người khác coi thường tôi. Làm việc ác nhất thời không báo ứng thì đừng tưởng rằng luật nhân quả đã bỏ qua.”

Chửi xong cô lập tức sải bước rời đi, để lại sự kinh ngạc cho tất cả đám người bên trong.

...----------------...

Trở lại công ty thiết kế, lúc này đã gần 12 giờ đêm, cô lặng lẽ bước vào bên trong khu vực tiếp khách. Vốn trước đó nơi này đã được cô trang hoàng một cách chỉn chu sang trọng, thì bây giờ chỉ còn lại mớ lộn xộn, bừa bãi.

Cô liền nhặt mấy tấm tranh treo về chỗ cũ, sau đó từ từ sắp xếp lại từng mảnh mô hình, do không cẩn thận nên cô bị đầu mảnh của khung sắt cứa phải, ngón tay lập tức chảy ra một dòng máu đỏ.

Chẳng biết có phải vì đau quá hay không mà nước mắt cô chợt trào ra.

Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn đá lạnh lẽo, bật khóc thành tiếng.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai mà hắn lại đuổi cùng giết tận cô như vậy?

Lẽ nào chỉ khi cô chết đi mới khiến hắn hài lòng hay sao?

“An Mạc Ngôn! Anh là một tên khốn…tại sao cứ phải là tôi hả? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

“Anh nhất định sẽ gặp quả báo… trời chu đất diệt… chết không toàn thây…”

“Chửi xong chưa?”

Bất ngờ âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau khiến Hiểu Tinh giật thót mình.

Cô lập tức quay ngoắt lại, nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, kinh ngạc đến mức miệng há to, có thể nhét vừa được một quả trứng.

“An Mạc Ngôn…”

Ánh mắt hắn đảo một lượt rồi dừng lại ở đầu ngón tay đang chảy máu của cô, sau đó rút từ trong ví ra một chiếc băng cá nhân, một chân quỳ xuống, rồi điềm nhiên cầm lấy tay cô, băng vết thương lại.

Hiểu Tinh nhất thời không biết phản ứng như thế nào, cả quá trình đều biến thành bộ dạng ngây ngốc.

Mãi đến khi An Mạc Ngôn thu tay về, cô mới lau vội nước mắt trên mặt, giận dữ hỏi:

“Tại sao anh lại đến đây?”

“Nhà của tôi, sao tôi lại không thể đến!” Hắn thản nhiên đáp.

Câu trả lời này không phải điều cô muốn nghe, bởi câu hỏi của cô có thể hiểu ra là “Đáng lý lúc này hắn nên ở trong quán bar, vui vẻ với mấy cô vũ nữ mới phải, hà cớ gì lại chạy theo cô tới đây?

Cô chật vật đứng dậy, khinh miệt nói: “Anh có sở thích bệnh hoạn đến mức, muốn nhìn thấy nạn nhân của mình đau khổ ra sao sao?”

Hắn đứng thẳng lưng lườm cô một cái.

Ban nãy nếu hắn không kích động cô, để cô giận dữ mà bỏ đi thì không đời nào đám người kia chịu buông tha đâu. Mà bọn họ lại là con mồi hắn đang nhắm tới, cho nên hắn chỉ có thể làm như vậy để thuận cả đôi đường.

“Tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội…” Hắn đột nhiên nhắc lại vấn đề.

“Không cần! Anh sẽ lại bảo tôi đi ngủ với đám đàn ông khác sao? Dù bây giờ anh có kề dao vào cổ tôi, cũng đừng mong tôi đồng ý!” Cô lắc đầu, mạnh mẽ đáp.

“Nói như vậy là cô chỉ muốn ngủ với tôi?” Khóe miệng hắn cong lên, tạo thành nụ cười mê hoặc.

“Bỉ ổi! An Mạc Ngôn…anh đừng dùng suy nghĩ biến thái của mình để hiểu lời người khác như vậy!”

Nhìn gương mặt đỏ bừng giận dữ của cô, hắn thôi không giễu cợt nữa. Từ từ rút ra một điếu thuốc, nhàn nhạt nói:

“Tôi sẽ cho cô thuê lại chỗ này theo đúng hợp đồng mà cô đã ký với Triệu Nhất, chỉ với một điều kiện...đó là cô sẽ đến nhà tôi, cùng ăn một bữa cơm.”

Hiểu Tinh phải mất đến hơn một phút mới có thể hiểu được lời An Mạc Ngôn nói, vẻ mặt đột nhiên trở nên cảnh giác hơn.

Người đàn ông nham hiểm như An Mạc Ngôn lý nào lại đưa ra đề nghị đơn giản như vậy?

Một bữa cơm trị giá gần tám trăm nghìn tệ?

(~ 2 tỷ 6, là số tiền mà cô đã đưa cho Triệu Nhất.)

“Tôi không tin anh!” Cô thẳng thắn nói, đương nhiên chuyện như vậy làm sao cô có thể tin cho được.

Chẳng ngờ, hắn lại nghiêm túc đáp: “Tôi cũng không tin cô! Sở dĩ tôi cho cô cơ hội dễ dàng như vậy chính là vì An Nguyệt. Con bé muốn mời cô đến nhà ăn cơm để cảm ơn việc cô đã cứu nó.”

Trong nhất thời cô cũng quên mất việc này, mà dù có nhớ ra thì cô cũng không phải loại người có thể lấy đó ra để làm điều kiện trao đổi.

Chỉ là cô không ngờ, vì để làm hài lòng con gái mà An Mạc Ngôn lại chịu bỏ qua số tiền lớn như vậy.

“Chỉ thế thôi sao? Anh sẽ không bắt tôi phải làm gì khác chứ?” Ánh mắt cô có chút trông đợi lại xen lẫn sự lo lắng.

“Yên tâm! Tôi cũng hy vọng khi đến đó cô đừng làm gì khác, biết điều một chút.”

“Tôi dù có muốn cũng có thể chống lại anh sao….chỉ cần đúng như lời anh nói, tôi đương nhiên sẽ ngoan ngoãn biết điều.” Giọng cô cực kỳ thấp, mang theo uỷ khuất không nhỏ.

Hắn đứng dựa vào thành ghế sô pha, khoảng cách cũng không xa, cho nên lời này đều nghe thấy được,

Ngay sau đó hắn nhả ra một làn hơi trắng, ánh mắt thâm thuý nhìn ra bên ngoài, cười nhạt:

“Loại phụ nữ nửa đêm chạy đi tìm đàn ông đòi ngủ cùng, thì không thể nào là người ngoan ngoãn được!”

“Anh nói thế là ý gì?” Mi tâm cô nhíu lại, tỏ rõ sự khó chịu.

Hắn không trả lời cô, sau đó liền dụi điếu thuốc vào chiếc đĩa trà, rồi ra lệnh:

“Về đi! Chỗ này sẽ có người thu dọn giúp cô, đúng 10 giờ sáng mai tôi sẽ qua đón!”

Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn sải bước rời đi, ánh mắt vô cùng khó hiểu.

“Đồ thần kinh! Nói nhăng nói cuội….”