Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 50: Cha Đã Làm Rất Tốt Rồi




Bàn tay An Mạc Ngôn nắm chặt vào cánh cửa tới cứng lại.
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Giọng Tần Tử Hoa trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, trên khoé miệng cũng nở một nụ cười trấn an.
An Mạc Ngôn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Không ai biết trong lòng hắn lúc này giống như vạn tiễn xuyên tâm, đau đến tê dại.
Cảm giác giống như hôm mà An Nguyệt được đưa vào bệnh viện vậy.
Hôm ấy là ngày khai trương công ty nội thất của Hiểu Tinh, An Nguyệt trước đó đã rất háo hức với mong muốn được tham gia, nhưng rồi đến phút cuối con bé lại đột nhiên đổi ý, với lý do là Hiểu Tinh bận như vậy sẽ không có thời gian chú ý đến con bé.
Hắn không nhận ra rằng An Nguyệt lúc đó là đang phát sốt.
Cho đến khi cảnh sát ập tới bắt Hà Chí Cường, thì cũng là lúc hắn nhận được tin An Nguyệt đang trên đường đi cấp cứu.
Đau đớn hơn khi kết quả cho thấy An Nguyệt đã mắc căn bệnh bạch cầu lympho cấp tính, hay còn gọi là ung thư máu.
Trong chớp mắt trời đất như sụp đổ, hắn chết lặng, khóc không thành tiếng.
Sau đó hắn đưa An Nguyệt sang Mỹ, đêm hôm trước chính là ngày mà hai cha con rời đi cũng là ngày mà hắn thực hiện phương pháp kiểm tra đồng nhất tuỷ.
Đáng tiếc là sau đó hắn bị Hiểu Tinh chặn đường, đâm cho hắn một nhát.
Lúc đó tâm hắn như đã chết, hắn quyết định buông bỏ tất cả, vĩnh viễn không muốn gặp lại cô.
Đợi sau khi xử lý vết thương, hắn lập tức cùng An Nguyệt lên đường. Sang đến bên này, hắn mặc kệ việc mình bị thương, kiên quyết đòi bác sĩ chọc tủy cho bằng được.
Do mấy ngày không ăn không ngủ nên sức khỏe lẫn tinh thần của hắn càng thêm suy kiệt, cuối cùng Tần Tử Hoa phải yêu cầu bác sĩ lén tiêm cho hắn một liều thuốc an thần.
Lúc này đã 4 giờ chiều, khu vực VIP do ít người qua lại cũng trở nên yên tĩnh hơn.
An Mạc Ngôn mở cửa bước vào căn phòng cuối hành lang, hoàng hôn bên ngoài mang theo ánh đỏ lan tràn khắp căn phòng, tạo nên khung cảnh thật mơ hồ, kỳ diệu. Hắn nhẹ nhàng bước tới, cẩn thận kéo bớt rèm cửa lại.
“Cha…” Tiếng kêu nhẹ nhàng của An Nguyệt từ phía sau vang lên, giống như sương rơi trên lá, mượt mà trong trẻo.
Hắn bước đến, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, sau đó đưa tay vén lại mấy lọn tóc mềm mại trên trán An Nguyệt, giọng đặc biệt trầm ấm:
“Cha làm con thức giấc sao?”
“Không có…con đã tỉnh được một lúc rồi.” Ánh mặt trời dịu đi chiếu lên màu da có chút trong suốt, tái nhợt của An Nguyệt, cô bé nở một nụ cười xinh đẹp, cười nói.
“Con có…mệt không? Có đau chỗ nào không?” An Mạc Ngôn áp bàn tay to lớn của mình lên bầu má non mềm, xanh xao, giọng như muốn nghẹn lại ở cổ.
An Nguyệt không nói, chỉ khẽ lắc đầu.
“Nếu đau con hãy nói cho cha biết nhé!”
“Cha ơi! Chúng ta về nhà có được không?” Đôi mắt của An Nguyệt vì mấy hôm sốt cao cũng thiếu đi vẻ lanh lợi, cô bé nhìn cha mình một cách buồn bã.
An Mạc Ngôn lắc đầu: “Không được! Con đang bị bệnh cần phải ở lại để các bác sĩ điều trị cho khỏi đã.”
Nghe vậy An Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, dáng vẻ nhỏ con trong bộ quần áo bệnh nhân càng khiến cô bé trông thật gầy gò, yếu ớt.
Cô bé xị mặt, ra vẻ đáng thương: “Mình không thể uống thuốc ở nhà được hay sao? Những lần trước con bị bệnh đều làm thế mà.”
“Nhưng lần này thì khác.” An Mạc Ngôn cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của An Nguyệt, trên môi cũng nở một nụ cười chua xót.
“Khác là khác thế nào ạ? Có phải con bị bệnh rất nặng không?”
“Con đừng lo, chỉ là hơn các lần khác một chút thôi.”
An Mạc Ngôn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã bán đứng hắn. Đôi mắt hắn trong khoảnh khắc đỏ hoe, ngập nước, giống như quả bóng được bơm căng vậy, chỉ cần một chiếc kim sẽ lập tức nổ tan tành.
“Là bệnh ung thư máu phải không cha?” An Nguyệt nhìn thẳng vào hắn, vẻ ngây thơ dò hỏi.
Đồng tử An Mạc Ngôn mở lớn, cả người bất chợt cứng ngắc. Hắn kinh ngạc nhìn đứa con gái bé bỏng của mình, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Cảm giác như rất lâu sau đó, hắn mới lên tiếng, giọng nói đầy run rẩy: “Làm sao…con có thể…?”
“Lúc ở bệnh viện con đã nghe bác sĩ nói chuyện với cha, bệnh này của con khó chữa lắm phải không? Liệu con có hy vọng sống không ạ?”
“Con nói bậy bạ gì vậy? Con đương nhiên phải sống rồi! Còn sống đến 100 tuổi ấy chứ!” Hai tay An Mạc Ngôn nắm chặt lấy hai vai An Nguyệt, trực tiếp nhìn sâu vào đôi mắt đen láy, mạnh mẽ khẳng định.
“Con lên mạng tìm hiểu, họ ghi là cần phải ghép tủy của người cùng huyết thống hoặc là người hiến không cùng huyết thống, như thế là sao ạ? Nghĩa là người cùng huyết thống với con là cha, thì cha sẽ cho con tuỷ của cha sao?” An Nguyệt không giấu nỗi tò mò lại không giấu được lo lắng mà hỏi.
“Đừng nói là tuỷ mà ngay cả tính mạng của cha, cha cũng sẽ đánh đổi cho con.” Tâm can An Mạc Ngôn lúc này giống như bị lăng trì, dù bây giờ có bảo hắn nhảy xuống 18 tầng địa ngục để cứu con gái, thì hắn cũng không dám chậm trễ lấy nửa giây.
“Như vậy cha có gặp nguy hiểm gì không? Nếu như cha bị bệnh thì con không cần tuỷ của cha nữa.” An Nguyệt bất ngờ oà lên khóc nức nở.
Lúc này An Mạc Ngôn chỉ muốn ôm chầm lấy An Nguyệt vào lòng, nhưng hắn không làm vậy, bởi nếu làm như thế sẽ càng khiến cô bé thêm lo lắng, cho nên hắn nuốt ngược nước mắt vào trong, nở một nụ cười:
“Bé ngốc, để cha nói cho con hiểu về bệnh của con nhé, trong máu của con bây giờ có các bạn tế bào đang ốm yếu, giống như là những cái cây bị héo vậy, cho nên bác sĩ sẽ chuyển một ít cây mới là các tế bào từ trong máu của cha sang, để thay thế các cây héo đó, chúng sẽ sinh trưởng và giúp con khỏe mạnh lại như cũ. Đó con xem, cha có cả một khu rừng như thế, giờ chỉ nhổ đi vài cây thì làm sao mà gặp nguy hiểm được. Vậy nên con đừng suy nghĩ lung tung, việc của con là ăn thật nhiều và nghỉ ngơi cho thật tốt mà thôi.”
Quả nhiên nghe xong An Nguyệt thôi không khóc nữa, cô bé quệt đi nước mắt trên gò má, sau một hồi thút thít thì lên tiếng nói:
“Nhưng mà con rất nhớ nhà… nhớ cả chị Hiểu Tinh nữa…”
“Vậy không nhớ cha sao?”
“Cha thì tất nhiên là nhớ rồi, à mà cha đã đưa hợp đồng của con cho chị ấy chưa?”
“Cha… đưa rồi!” Hắn hơi ngập ngừng.
“Chị ấy nói thế nào ạ? Có đồng ý không ạ?” Sắc mặt An Nguyệt đột nhiên thay đổi, ánh mắt lấp lánh đầy hào hứng.
Biết tâm trạng của An Nguyệt đang tiến triển tốt, hắn lại không muốn làm cô bé buồn nên đành nói dối: “Cô ấy rất vui, nói sẽ cố gắng thiết kế cho con một ngôi nhà thật xinh đẹp.”
“Con biết là chị ấy sẽ đồng ý mà.” An Nguyệt nở một nụ cười, hai mắt cong tròn trông thật dễ thương.
“Vậy nên con ngoan ngoãn ở lại đây điều trị cho hết bệnh rồi chúng ta sớm trở về có được không?”
“Vâng ạ!”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của con gái, lại nghĩ đến câu nói của Tần Tử Hoa, An Mạc Ngôn khó khăn nuốt xuống một ngụm khí, từng từ phát ra đầy nặng nề:
“An Nguyệt còn có chuyện này… ngày mai bác sĩ sẽ bắt đầu tiêm thuốc cho con, sau đó con sẽ rất mệt, nhưng mà con phải cố gắng lên nhé! Không phải An Nguyệt của cha rất giỏi đó sao?”
Chẳng ngờ An Nguyệt lại vui vẻ đáp: “Cha đừng lo con chịu đau cũng rất giỏi nữa…”
Hai hàm răng của An Mạc Ngôn siết chặt lại, quai hàm gồng lên căng cứng, không khó để nhìn ra hắn đang cố gắng đè nén cảm xúc xuống.
“An Nguyệt cha xin lỗi, là cha không tốt….”
“Cha đừng có mà khóc! Cha đã làm rất tốt rồi… phần còn lại hãy để cho con…”
An Nguyệt rướn người thơm lên má An Mạc Ngôn một cái, sau đó bước tới mở ngăn kéo tủ ở cạnh giường, lấy ra một chiếc Trimmer (tông đơ) đưa đến trước mặt An Mạc Ngôn.
“Cha cắt tóc cho con đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.