Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 49: Là Vì Anh Mà Đến



Cậu ta nở nụ cười thân thiện nhìn cô:

“Bạn này bạn đã tham gia câu lạc bộ nào chưa? Có muốn tham gia câu lạc bộ truyền thông của chúng tôi không? Với ngoại hình xinh đẹp thế này chắc chắn bạn sẽ có nhiều cơ hội được nổi tiếng đấy!”

Hiểu Tinh có hơi bất ngờ lên không biết nói gì, lặng nhìn mấy tờ giấy cậu ta đưa ra, rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng.

Trước mặt cô là một quảng trường nhỏ, nơi đang tập trung rất nhiều sinh viên cùng những quầy đăng ký được trang trí vô cùng bắt mắt.

Hoá ra đây là thời điểm mà các câu lạc bộ đang kêu gọi tân sinh viên tham gia vào câu lạc bộ của mình.

Đúng rồi! Câu lạc bộ!

Đột nhiên hai mắt Hiểu Tinh mở lớn, trong đầu như có một tia lửa điện xẹt qua.

Nếu như cô học ở đây, chắc chắn sẽ tham gia câu lạc bộ nào đó, suy nghĩ xem nào… với sở thích của cô

lựa chọn đầu tiên có thể là câu lạc bộ giải trí hoặc là văn hoá.

Biết đâu ở đó sẽ lưu lại thông tin gì thì sao?

Nghĩ vậy cô lập tức tạm biệt cậu sinh viên kia rồi chạy đi tìm hiểu địa điểm hoạt động của mấy câu lạc bộ.

Tuy nhiên mất cả nửa ngày trời cô cũng không tìm thấy một manh mối nào, cho đến khi cô dừng lại ở câu lạc bộ cuối cùng, câu lạc bộ tổ chức dịch vụ cộng đồng.

Câu lạc bộ này nằm ở phía sau thư viện, trước mặt là một công viên với không gian vô cùng rộng rãi, thoáng đãng.

Đến lúc này thì cô thật sự muốn bỏ cuộc, bởi vì kiểu hoạt động nhàm chán này và với tính cách ham chơi của cô ở tuổi đó mà nói, thì cô không thể nào lại tham gia được.

Hiểu Tinh toan định rời đi, thì bất ngờ cửa phòng bật mở, bước ra là một vị giáo sư đã lớn tuổi, người này là giáo sư Đàm, cũng chính là người đã đến tìm An Mạc Ngôn vì xuất học bổng ở Mỹ vào bảy năm trước.

Hiểu Tinh dù không nhớ ra, nhưng lại biết ông là một vị giáo sư rất nổi tiếng, cho nên nhanh chóng cúi chào.

“May quá! Em sinh viên này…”

“Dạ…”

Cô vừa ngẩng đầu lên liền bị giáo sư Đàm ấn cho một xấp ảnh lớn vào tay.

“Đây là ảnh mà phóng viên vừa gửi đến, em hãy vào bên trong sắp xếp chúng theo tiêu đề rồi sau đó gửi lên văn phòng cho tôi nhé!”

“Nhưng thưa giáo sư…” Biết bị hiểu nhầm, cô định lên tiếng giải thích thì bị giáo sư Đàm gạt đi.

“Còn nữa, lần sau nhớ đeo thẻ sinh viên vào!”

Nói xong ông liền quay người bước đi, không cho cô có cơ hội từ chối nào.

Hiểu Tinh bất đắc dĩ phải cầm theo ảnh vào bên trong, cô cũng không ngờ giáo sư Đàm lại có hứng thú với câu lạc bộ này như vậy.

Lúc đầu cô còn ngỡ nơi đây sẽ rất khô khan, nhàm chán, nhưng không ngờ không gian bên trong lại khá thú vị.

Câu lạc bộ giống như một quán cafe, vừa mang phong cách cổ điển lại có nét hiện đại, trẻ trung.

Ở giữa căn phòng được bài trí như kiểu off fan vậy, mấy chục chiếc ghế đầy màu sắc được sắp xếp thành hình bán nguyệt. Phía tay phải là bàn làm việc cùng giá sách, tay trái thì là nơi lưu giữ những kỷ vật, tranh ảnh…

Tất cả đều là ảnh chụp lại các hoạt động tình nguyện của câu lạc bộ, cũ có mới có, được treo chật kín.

Lúc này bên trong không có ai, nhưng vì cô sợ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người cho nên cô đã để xấp ảnh lên trên bàn, kèm theo đó là mẫu giấy ghi lại lời nhắn mà giáo sư Đàm đã nói.

Xong xuôi cô bước ra ngoài, đúng lúc đi ngang qua tấm phông lớn treo ảnh kỉ niệm, thì bất ngờ một tấm ảnh nhỏ từ đó rơi xuống.

Cô cúi người nhặt lấy, với ý định sẽ dán nó về vị trí cũ.

Nhưng khoảng khắc vừa nhìn lên, ánh mắt cô chạm phải gương mặt ở một tấm ảnh khác, toàn thân lập tức cứng lại.

Trên ảnh là An Mạc Ngôn chụp cùng những đứa trẻ ở cô nhi viện, bên cạnh còn có cô, nụ cười hết sức rạng rỡ. Không những thế, bên dưới còn ghi chú rất rõ “Đội tình nguyện C3- Đại học Thượng Hải”.

Không thể nào…

Cô thật sự đã cùng An Mạc Ngôn…

Ở đây.

Là vì anh ta…mà đến.

Nhìn thấy nụ cười của chính mình, nụ cười mà cô chưa từng được thấy, cũng như chưa từng thể hiện, thì cô chợt nhận ra rằng, có lẽ khi đó cô phải yêu An Mạc Ngôn nhiều lắm, tới nỗi ánh mắt, nụ cười đều toát lên vẻ hạnh phúc không gì sánh được.

Tay cô run run gỡ tấm ảnh xuống, sau đó ép chặt vào lồng ngực, hàng lông mi dài như cánh bướm khép lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, ngay cả việc hít thở trong lúc này giống như bị dao cắt xuyên qua yết hầu, rồi đâm thẳng đến trái tim cô.

Cảm xúc bùng phát khiến cô không thể ngăn nổi, nước mắt theo đó rơi xuống, ướt đẫm gò má.

Tại sao lại không nói cho cô biết?

Tại sao sau khi gặp lại không nói rằng đã quen cô, đã yêu từng yêu cô?

Cứ im lặng hận cô như thế thì làm sao mà cô biết được…

Nhưng mà anh là người phản bội cô, có hận cũng là để cô hận anh mới phải….anh lấy tư cách gì mà trả thù cô chứ?

“An Mạc Ngôn….tại sao anh khiến em đau đớn như vậy…”

…----------------…

“Tỉnh rồi sao?”

Âm thanh quen thuộc khiến An Mạc Ngôn hoàn toàn bừng tửng, hắn mở mắt nhìn khắp một lượt quanh căn phòng bệnh, sau đó liền chống tay ngồi dậy.

“Từ từ thôi! Thuốc mê còn chưa tan hết đâu!”

Tần Tử Hoa đứng cách đó không xa, tay vừa rót ra ly nước vừa nhắc nhở.

Vết thương trên bụng khiến cơn đau nhanh chóng ập đến, nhưng An Mạc Ngôn dường như chẳng để tâm. Hắn giật sợi dây truyền dịch đang cắm trên tay ra, rồi loạng choạng đứng dậy.

“Thằng này! Anh nói mà không nghe hay sao?” Tần Tử Hoa bước đến, nắm lấy một bên vai hắn.

“Em muốn đi gặp An Nguyệt.” Giọng hắn mang theo da diết khó tả.

“Anh vừa sang bên đó, con bé còn đang ngủ.”

“Không sao! Em nhìn một chút cũng được.”

Nhìn đôi mắt vằn đầy tơ máu đỏ của An Mạc Ngôn, lại nhìn đến gương mặt tiều tuỵ của hắn, Tần Tử Hoa cũng đành buông tay.

An Mạc Ngôn cắn chặt răng, nén đau bước đi. Vốn dĩ vết thương vừa mới khâu, còn chưa đầy 48 giờ đồng hồ, cho nên miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu.

Nhưng nỗi đau này đối với hắn có là gì, điều hắn quan tâm nhất lúc này chỉ có mình An Nguyệt của hắn mà thôi.

Tần Tử Hoa nhìn theo bóng lưng của An Mạc Ngôn ra đến cửa, thở một hơi nặng nề, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, giống như hắn đang chần chừ gì đó,

sau cùng vẫn lên tiếng nói:

“Ngôn, bác sĩ vừa thông báo…nói trưa mai sẽ thực hiện hoá trị mũi đầu cho An Nguyệt.”